"Con bạc đó căn bản không xứng làm cha, sau khi vợ bệnh tật qua đời, hắn càng đối xử thô bạo hơn với hai đứa con của mình, ra lệnh cho con gái lớn làm các công việc nhà, nếu cô ấy không chịu thì sẽ bị đánh."
“So với con gái lớn, con trai út còn đáng thương hơn.” Cao Mệnh chậm rãi sử dụng thuật thôi miên: “Con út tuy ngây thơ, tốt bụng nhưng lại thường xuyên bị cha dượng uy hiếp, sỉ nhục, sau này mắc phải chứng đ.á.i dầm mãn tính, duy trì cho đến bây giờ.”
Ánh mắt của người đàn ông ngồi đối diện thay đổi, những ký ức khó chịu xé nát lớp ngụy trang của gã từng chút một.
Tất cả những điều này đều bị Cao Mệnh nhìn thấy, cầm cốc nước lên lắc nhẹ, giọng nói có nhịp điệu đặc biệt: “Mỗi lần đứa con trai nhỏ của mình tè ra giường, cha dượng sẽ tức giận, sẽ lấy tấm trải giường ướt nhẹp đè lên mặt đứa nhỏ, rồi kéo nó lại, ấn vào bồn tiểu, nói với nó là đến chó biết đi vệ sinh ở đâu.”
“Mày nói xong chưa?” Hơi thở của người đàn ông vốn đang bình tĩnh trở nên gấp gáp, hai mắt đỏ ngầu, ký ức đau buồn chôn sâu trong lòng trỗi dậy, ác mộng tuổi thơ lại hiện lên trong đầu.
Trong tương lai, Nhan Hoa sẽ là một kẻ s.á.t nhân điên cuồng nhưng hiện tại thì vẫn chưa bùng phát.
"Bởi vì sợ đ.á.i d.ầ.m, thậm chí anh ta còn sợ cả ngủ, anh ta buộc mình phải mở to mắt thức rất nhiều đêm. Dần dần, anh ta trở thành một đứa trẻ dị thường." Cao Mệnh bắt đầu nói nhanh hơn: "Càng không thể phản kháng lại càng trở nên tàn nhẫn. Anh ta biết rằng bạo lực sẽ tạo ra bạo lực nhiều hơn nhưng anh ta vẫn dần dần méo mó trong đêm tối, trưởng thành sớm, xảo quyệt và cố gắng hết sức để che giấu ham muốn tấn công dâng trào trong lòng.
Cánh tay của người đàn ông từ từ cong lên, gã đứng dậy, bộ đồ bị xé toạc bởi cơ bắp săn chắc, giống như một núi thịt đầy áp bức.
“Cha dượng căn bản không coi anh ấy là con người, đặt cho anh ấy một cái tên nữ tính, là Nhan Hoa.”
"Im đi!" Người đàn ông giơ nắm đấm lên, nhắm vào Cao Mệnh.
"Khi lớn lên, anh ấy bắt đầu rèn luyện bản thân gần như khắc kỷ nhưng trong lòng anh ấy vẫn cảm thấy sợ hãi, chứng đ.á.i d.ầ.m kinh niên của anh ấy trở nên nghiêm trọng hơn."
"Tao bảo mày câm miệng!" Người đàn ông không nhịn được nũa, xương tay phát ra một tiếng giòn vang.
“Đứa trẻ kia ghét cơ thể của mình và càng luyện tập điên cuồng hơn, nhưng không ai biết rằng nó đã nỗ lực như vậy chỉ để làm một việc.”
Ngay khi cú đấm nặng nề giáng xuống, Cao Mệnh cũng nói xong lời cuối cùng: “Anh ta muốn gi.ết cha dượng của mình.”
Nắm đấm dừng lại trước mắt hắn, giọng nói của Cao Mệnh như một con dao sắc bén xé nát trái tim người đàn ông, bí mật giấu kín suốt hai mươi năm đã bị vạch trần, anh ta cảm thấy như mình đang khỏa thân đứng dưới mưa lớn.
Cơ thể của Nhan Hoa cao đến mức có thể chặn hết ánh sáng khi đứng lên. Cao Mệnh trước mặt gã mỏng manh như con gà nhỏ, tưởng như một quyền có thể gi.ết ch.ết nhưng nắm đấm đã đập nát vô số khuôn mặt của gã lần này lại không thể rơi xuống.
“Kẻ hành quyết” đã giành được 13 chiến thắng liên tiếp trên võ đài đen, đã lâu rồi mới do dự như vậy.
Nhan Hoa không phải là người xấu, dù ở góc độ nào thì gã cũng không thể bị coi là người xấu nhưng nếu bạn để gã yên, để gã phát triển theo cốt truyện gốc của trò chơi, gã sẽ bị kéo xuống bởi nội tâm thối rữa và ham muốn tấn công không thể kiểm soát và cuối cùng trở thành một trong những kẻ gi.ết người nguy hiểm nhất Hãn Hải.
"Anh có rèn luyện thân thể đến cỡ nào cũng vô dụng, bởi vì tâm hồn anh vẫn còn ở trong bóng đen tuổi thơ." Cao Mệnh dựa vào lưng ghế, quần áo đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh nhưng hắn không biểu hiện hoảng sợ, toàn bộ đều như thể mọi thứ đã được dự đoán trước: "Gi.ết chóc và bạo lực thực ra không thể mang lại cho anh cảm giác an toàn mà sẽ chỉ khiến anh trở nên méo mó hơn."
“Ai nói cho mày những chuyện này?” Bộ âu phục trên người Nhan Hoa rách toạc, khắp người đầy những hoa văn ma quái khổng lồ gớm ghiếc, khiến gã giống như một con quỷ bò ra từ vực sâu địa ngục.
“Chị gái anh, Nhan Linh.” Lấy bật lửa ra, Cao Mệnh châm một điếu thuốc: “Hay là… anh ngồi xuống đi, chúng ta cùng tâm sự?”
Nghe được tên chị gái, trong mắt Nhan Hoa tràn đầy vẻ khó tin, nét mặt cũng theo đó giãn ra, cái tên kia đối với gã có ý nghĩa rất khác.
Những khoảnh khắc tươi đẹp duy nhất trong tuổi thơ đều được chị gái trao tặng, chính những mảnh ghép rời rạc đã giúp Nhan Hoa có thể kiên trì cho đến khi trưởng thành.
“Chị ấy còn sống?” Lúc Nhan Hoa kịp phản ứng, gã đã ngồi vào chỗ của mình tự bao giờ, vô thức làm theo lời Cao Mệnh nói.
"Đúng vậy, chị ấy nhờ tôi chăm sóc anh thật tốt, để anh không còn đau khổ nữa và có thể có cuộc sống của riêng mình."
"Chị ấy hiện đang ở đâu! Đưa tôi đi gặp được không!" Nhan Hoa tin những gì Cao Mệnh nói, bởi vì không ai ngoại trừ chị gái biết về thời thơ ấu của gã, chỉ những người được chị gái tin tưởng mới có thể nghe được những ký ức quá khứ không bao giờ muốn nhớ lại từ chính miệng chị ấy.