Tay áo chạm vào bàn, chiếc vòng đen trên cổ tay Cao Mệnh vô tình lộ ra: "Tôi cũng muốn gặp lại chị ấy nhưng chị ấy lại bị nhốt ở một nơi khác. Chỉ có trải qua những sự kiện dị thường mới có thể tiến vào nơi bị bao phủ trong bóng tối để tìm chị ấy."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Nhan Hoa cau mày, tên này là một kẻ điên, gã thật sự cảm thấy Cao Mệnh điên rồi.
"Những câu chuyện khủng khiếp và nỗi kinh hoàng sẽ bao trùm thành phố, những linh hồn ma quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và một thảm họa đang ập đến."
"?"
Lời nói của Cao Mệnh khiến Nhan Hoa cạn lời, tên này “điên” đến mức cả s.á.t nhân biến thái tiềm tàng này cũng không biết phải trả lời thế nào. Một lúc lâu sau, Nhan Hoa khẽ lắc đầu: “Đừng vòng vo nữa, nói cho tôi biết phải làm thế nào.”
"Khi tỉnh lại, bên cạnh hẳn là có một tấm di ảnh đen trắng, đó chính là bằng chứng tốt nhất." Cao Mệnh nhấp một ngụm nước nóng: "Tôi hứa với chị anh, sẽ chăm sóc anh, đồng thời giúp anh chữa trị. Bệnh tình sau này của anh, chỉ cần đi theo tôi và hợp tác điều trị, yên tâm chờ đợi tin tức của tôi là được."
"Phải đợi bao lâu?"
"Những mối liên hệ đằng sau sự kiện dị thường đằng đầy tính ngẫu nhiên, có thể không phải là chỗ chị gái anh biến mất, hơn nữa nơi đó rất nguy hiểm, mỗi lần tiến vào thăm dò đều phải cực kỳ cẩn thận, chuyện này không thể nóng vội." Cao Mệnh cố ý chuyển chủ đề: “Thay vì tìm chị gái, việc giúp anh chữa lành vết thương lòng là ưu tiên hàng đầu.”
"Tôi thật sự rất đau đớn nhưng tôi có thể kiểm soát được bản thân."
“Không cần phải hoàn toàn khống chế, tuổi thơ chính là thời kỳ gieo mầm để anh có động cơ phạm tội nhưng thứ thực sự khiến hoa tà ác nở rộ chính là những vướng mắc vô tận, bạo lực tương tự và những cơn ác mộng kéo dài đến mức không thể nào thoát ra được.” Cao Mệnh dập điếu thuốc: “Cách vượt qua đêm tối không phải là đợi bình minh mà là thích nghi với bóng tối. Tôi có thể chữa khỏi căn bệnh quấy nhiễu anh bấy lâu anh và loại bỏ cái gai trong lòng anh.”
Cơn mưa lớn đã cô lập nhà hàng với thành phố, nó giống như một góc bị thế giới lãng quên.
Thực ra, Nhan Hoa hiểu rõ nội tâm của gã hơn ai hết, s.á.t ý dâng trào cùng nỗi đau gần như nuốt chửng mọi thứ trong gã.
"Nói thật, có một giải pháp tốt hơn là gi.ết chóc. Sự thù hận của anh đến từ cha dượng. Để ông ta ch.ết cũng sẽ không chữa khỏi bệnh cho anh. Chúng ta nên để ông ta thực sự bị trừng phạt." Cao Mệnh hồi tưởng tất cả những câu chuyện ma quái kinh dị mà mình đã xem qua: "Để tôi giúp anh, tôi sẽ cho anh một phương án điều trị thỏa đáng."
“Sao tôi cứ cảm thấy anh bệnh nặng hơn tôi đấy?” Nhan Hoa chậm rãi buông thái độ thù địch và đề phòng xuống: “Tôi nên xưng hô thế nào đây?”
"Tôi tên là Cao Mệnh." Cao Mệnh để lại thông tin liên lạc của mình, cười nói: "Nhưng tôi thích người khác gọi tôi là bác sĩ Cao hơn."
“Bác sĩ Cao?” Nhan Hoa chật vật ghi nhớ số điện thoại di động của Cao Mệnh: “Tôi cũng đã từng gặp bác sĩ tâm lý nhưng chưa có bác sĩ nào nói với tôi những điều này.”
"Bởi vì tôi đứng về phía của anh."
Cao Mệnh đi đến quầy, lấy hai bát mì rồi rời khỏi nhà hàng.
Trên xe trở lại cục điều tra, Cao Mệnh không giấu giếm gì, đưa bát mì cho Chúc Miểu Miểu, hai người bắt đầu dùng bữa trong xe.
"Cao Mệnh, bạn của anh thật mạnh! Tạo cho người ta cảm giác áp bức, anh không sợ kết bạn với loại người như vậy sao?" Chúc Miểu Miểu ngấu nghiến từng đũa mì lớn, cô cũng sắp ch.ết đói tới nơi rồi.
“Có gì phải sợ?” Sau khi Cao Mệnh lên xe, hắn mới phát hiện lưng mình ướt đẫm, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng trên cổ.
“Tôi không có thành kiến gì với hình xăm nhưng trên người anh ta khắc đầy hình quỷ dữ. Xem ra chỉ những người có vị trí cao trong hắc bang mới xăm như vậy.”
"Cô xem phim truyền hình nhiều quá rồi hả? Mau ăn đi. Lát nữa chúng ta phải đi nơi khác." Cao Mệnh nhận được một tin nhắn khác từ Cục điều tra, họ đã tìm ra vị trí của "tên tội phạm" thứ hai, tình cờ cũng đang có mặt ở khu DC.
Ăn xong mì, Chúc Miểu Miểu chở Cao Mệnh đến gần học viện St. Louis ở khu Đông.
Ngôi trường này rất đặc biệt, được điều hành bởi Liên đoàn từ thiện Hãn Hải, được xây dựng bằng sự đóng góp của nhiều tầng lớp xã hội từ lâu về trước. Nơi này đã từng có thời gian rất hy hoàng. Tuy nhiên, chất lượng giảng dạy ngày càng đi xuống, rồi nó đã dần trở thành học viện tư thục có quản lý hỗn loạn nhất Hãn Hải.
Khu Đông là nơi sinh sống của những người giàu có và quyền lực nhất đất nước nhưng cũng có một lượng lớn người dân nghèo ở vùng đáy đang chật vật kiếm sống ở đây, họ không đủ khả năng chi trả học phí của các trường tư thục quý tộc, không có cách nào để theo học trường công nên họ chỉ có thể gửi con đi học ở khu Đông, trong một nơi như học viện St. Louis.
"Xin chào, chúng tôi là điều tra viên của Cục điều tra Lệ Sơn, muốn hỏi anh về một người." Chúc Miểu Miểu đi tới quầy bảo vệ của trường nhưng người bảo vệ già có vẻ hơi lãng tai, đang cúi đầu xem tin tức không để tâm có người đang gọi mình.