"Đại Hữu, đưa điện thoại của anh cho Tuyên Văn chút được không, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy." Cao Mệnh ho khan.
“Tôi hiểu rồi.” Ngụy Đại Hữu đặt điện thoại xuống, ra ngoài bắt mèo.
"Cô thấy đỡ hơn chưa?" Cao Mệnh nhìn Tuyên Văn nhấc điện thoại, trong số những tội phạm trong game, tình huống của Tuyên Văn là đặc biệt nhất bởi vì đêm đó cô cũng đã đi vào đường hầm.
"Tôi hiện đã có thể thích ứng với những thanh âm trong đầu, cũng có thể nếm được cảm xúc rồi." Trong mắt Tuyên Văn hiện lên những mảnh vụn khuôn mặt người: "Tôi có dự cảm, khi tôi có được một trăm ngàn sau cảm xúc khác nhau, mọi thứ sẽ thay đổi về chất.”
"Điều đó sẽ sớm thôi."
"Một trăm ngàn chỉ là bắt đầu. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm game của chúng ta. Mặc kệ phải trả giá như thế nào, tôi cũng sẽ cho càng nhiều người biết đến nó hơn!" Giọng Tuyên Văn dịu dàng nhưng ánh mắt lại đáng sợ: “Nếu người dân cả thành phố biết chuyện của chúng tôi, liệu chúng tôi có thoát khỏi cái ch.ết thể xác và sống mãi trong lòng họ không?
"Cô có thể thử nhưng hãy cẩn thận với những người chơi khác. Khi sự kiện dị thường ngày càng gia tăng, những người khác chắc chắn cũng sẽ lấy được di ảnh. Nếu họ đã chơi trò chơi, họ sẽ biết sự tồn tại của cô. Đến lúc đó, cô sẽ ở ngoài ánh sáng, còn họ thì ở trong bóng tối, nói không chừng họ sẽ nhắm vào cô." Cao Mệnh và Tuyên Văn hiện đang có mối quan hệ hợp tác và hắn không muốn Tuyên Văn gặp nguy hiểm.
“Đừng lo lắng.” Trên mặt Tuyên Văn lộ ra nụ cười, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Qua hai ngày cùng làm việc, tôi phát hiện Studio Dạ Đăng rất thú vị, những người chơi đó nếu dám tới, bọn chúng có lẽ sẽ không bao giờ có thể rời đi.”
Ngoài Tuyên Văn và "thần ch.ết" s.á.t nhân, Dạ Đăng Studio dường như đang che giấu một điều gì đó khác.
Tuyên Văn ở văn phòng không nói rõ ràng được, có vẻ bất tiện.
Ngụy Đại Hữu vừa bắt được Phát Tài cũng quay lại ngay lúc họ vừa kết thúc, mèo béo vừa nhìn thấy Cao Mệnh trên màn ảnh liền vùng ra khỏi tay Ngụy Đại Hữu lao tới, dùng móng chân nhỏ tóm lấy màn hình, như thể nó muốn vào đó tìm Cao Mệnh.
“Cậu xem, Phát Tài thích cậu đến mức nào.” Ngụy Đại Hữu tóm lấy hai chân sau của Phát Tài, kéo nó sang một bên.
Phát Tài meo méo Cao Mệnh như muốn hét lên - Cao Mệnh, làm ơn đưa tôi đi!
Qua phản ứng ngày càng bất thường của Phát Tài, Cao Mệnh cũng cảm thấy Tuyên Văn hẳn đã thật sự đã phát hiện ra điều gì đó.
Trong lúc Phát Tài đang meo meo, Cao Mệnh cúp điện thoại, hắn không thể trở thành hiệp sĩ cứu mèo mà chỉ đang suy nghĩ một vấn đề: “Kế hoạch thiết kế game trước đây của mình đều được cất ở Dạ Đăng. Phải chăng một số game ở đó đã bị biến?"
Đang lúc đang suy nghĩ thì có tiếng gõ lên cửa văn phòng tổ 1, hai điều tra viên đeo vòng đen, một nam một nữ, bước vào phòng.
“Chỉ có hai người ở đây thôi sao?” Người đàn ông có vẻ mất kiên nhẫn, mặt ngựa tiêu chuẩn, tính tình có vẻ không tốt: “Tôi là Mã Liêm, tổ trưởng tổ điều tra số 2, còn đây là tổ trưởng tổ điều tra số 3, Trần Băng. Cục trưởng cân nhắc đến việc nhân sự chủ chốt của tổ 1 được điều động ra ngoài, những người mới đều đã biến mất, cho nên công việc tuần tra ban đêm của các cô cậu đêm nay sẽ do hai tổ điều tra chúng tôi tiếp quản, hai người chỉ cần đi theo hỗ trợ chúng tôi thôi. "
Chúc Miểu Miểu đứng dậy, đồng ý ngay tắp lự nhưng Cao Mệnh lại lắc đầu: "Tối nay tôi phải ở lại tòa nhà số 4 phố Dân Lung. Sự việc dị thường vẫn chưa được giải quyết triệt để, không thể để nỗi sợ hãi lan rộng."
Mã Liêm không ngờ Cao Mệnh sẽ từ chối, anh ta nghiêm mặt nói với Cao Mệnh từng chữ một: “Tôi không thương lượng với cậu.”
Đứng dậy, Cao Mệnh nhìn chằm chằm Mã Liêm: “Vậy anh cho rằng tôi đang thương lượng chắc?”
Kể từ khi đến Cục điều tra Lý Sơn, đây là lần đầu tiên Mã Liêm gặp một người mới dám nói lại với mình như thế này, anh ta tháo găng tay da, cử động tay và đi về phía Cao Mệnh.
Cao Mệnh không nói nhiều, nhấc chiếc rìu cứu hỏa mà Chúc Miểu Miểu đang dựa trên bàn lên, lưỡi rìu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, Mã Liêm không tin Cao Mệnh dám chém tới, lý trí nói cho anh ta biết, Cao Mệnh sẽ không bao giờ ra tay nhưng tốc độ của anh ta lại không tự chủ chậm lại.
"Lão Mã, chú ý một chút!" Trần Băng ngăn Mã Liêm lại, lúc này, trong lòng Mã Liêm cảm thấy có chút may mắn.
"Đừng cản tôi!" Mã Liêm dừng lại, đeo găng tay da, rồi chỉ vào Cao Mệnh: "Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giáo huấn hai người mới cô cậu!"
Nói xong, anh ta bước ra khỏi văn phòng của tổ 1.
Trần Băng là con gái của Trần Vân Thiên, cô biết cha coi trọng Cao Mệnh nên cũng không nói nhiều: “Đội điều tra hiện tại không có ai trực, hai người nghỉ ngơi một chút đi, 0 giờ chúng ta sẽ xuất phát."
Sau khi mọi người rời đi, Chúc Miểu Miểu vội vàng thu hồi rìu cứu hỏa: “Anh Cao, sao lại làm đến mức đó chứ, người ta nói hai câu liền nói lại hai câu luôn hả.”