Triệu Hỉ trở về, tất cả hàng xóm trong tòa nhà đều sợ hãi, chửi bới, khóc lóc cầu cứu; Cung Hỉ cũng trở về nhưng bà ngoại đang đợi cậu ấy, cho dù đầu óc không còn minh mẫn, không nhận ra cậu ấy, bà cũng vẫn đợi cậu.
"Ai đúng, ai sai đây?"
Cung Hỉ buông tay bà cụ ra, bắt đầu sắp xếp lại những bức ảnh trong nhà: "Chúng ta phải nhanh lên, quản lý tòa nhà có thể quay lại bất cứ lúc nào."
“Cậu định chuyển sang tầng khác sao?”
"Không, trước tiên trốn vào một căn nhà có đèn lồng trắng, quản lý tòa nhà không dám vào nơi đó." Cung Hỉ lôi ra một vali lớn, cẩn thận cất đi những bức ảnh cùng các loại vật dụng: "Hai anh chị có muốn đi cùng không? Vừa nãy hai người đã mâu thuẫn với quản lý tòa nhà, rất có thể ông ta sẽ đến gây rắc rối cho anh chị đấy.”
"Vậy chúng ta đi trốn trước." Cao Mệnh đã thấy nhiều căn hộ có đèn lồng đỏ ở Tứ Thủy nhưng hắn chưa từng thấy căn nào treo đèn lồng trắng.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Cung Hỉ cõng bà ngoại, kéo theo vali ra khỏi nhà.
Cậu ta nhìn quanh, thấy hành lang không có ai, liền vẫy tay với Cao Mệnh: "Nhanh lên! Đừng để ai nhìn thấy chúng ta tiến vào nhà trắng."
Mấy người nhanh chóng chạy sang bên kia hành lang, Cung Hỉ lấy trong vali ra một nắm tiền giấy, châm lửa đốt rồi cùng Cao Mệnh đi qua đi lại trong hành lang.
Tro tiền giấy vương vãi trong bóng tối, khi đi đến lượt thứ tư, nhìn lại liền thấy một chiếc đèn lồng màu trắng được treo trước một căn nhà ở giữa hành lang.
"Nhanh vào trong!"
Đẩy cửa ra, âm khí nhức nhối thẩm thấu vào cơ thể, Cao Mệnh dựng tóc gáy, hít một hơi khí lạnh.
“Hình như đây là căn nhà xảy ra án diệt môn!” Chúc Miểu Miểu nắm lấy chiếc rìu cứu hỏa, thân thể không ngừng run rẩy.
"Đúng vậy, đây chính là nơi xảy ra thảm sát." Vẻ mặt Cung Hỉ cũng trở nên có chút đáng sợ, sau khi vào phòng, sức sống trên người cậu ta kém đi rất nhiều, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Cậu ta đặt vali xuống đất, lấy ra nhiều đồ vật khác nhau đặt trước cửa phòng ngủ, quỳ xuống đất và cung kính đọc: “Nhà có chủ, kính báo tứ phương, nên đến thì đến, nên đi thì đi, thần giữ cửa đã về, tránh xa loạn ý xảo ngôn, ngũ cốc hoa màu, đời đời cung dưỡng."
Sau khi quỳ lạy vài lần, Cung Hỉ lấy ra một tấm bảng gỗ đặt ở giữa cống phẩm.
"Còn ngơ ngác ra đó làm gì? Đến bái lạy đi." Cung Hỉ thắp vài ngọn nến: "Mọi căn hộ trong khu Tứ Thủy đều thờ thần nhưng sau này chỉ được phép thờ Huyết Nhục Tiên. Nếu dám bái lạy những vị thần khác trong khu căn hộ, mọi người nhất định sẽ gặp tai họa.”
“Xem ra hiện tại cậu đang không xá bái Huyết Nhục Tiên đúng không?” Chúc Miểu Miểu nhìn thấy tấm bảng gỗ ghi chữ Gia Thần.
"Nhà treo đèn lồng trắng là một ngoại lệ. Họ đều là những gia đình gặp tai họa vì không thờ Huyết Nhục Tiên nên một khi đến đây phải bái những vị thần khác." Cung Hỉ còn chưa dứt lời, tấm bảng gỗ trước mặt mọi người đột nhiên xuất hiện vết nứt, sau đó vỡ vụn trước mặt cậu ta.
Nến tắt, gió lạnh nổi lên, tấm rèm vải đen dày giữa phòng khách và phòng ngủ từ từ lay động, một hình nhân giấy thò đầu ra ngoài.
Cung Hỉ nhìn thấy lập tức quỳ xuống và không ngừng lạy.
Tấm màn đen rơi xuống, trong phòng ngủ có một chiếc bàn Bát Tiên (bàn thờ), xung quanh bàn là bảy hình nhân giấy tuổi tác khác nhau, trước mặt đặt một bát cơm đỏ.
Trong phòng tối, người giấy chậm rãi quay đầu lại.
Người ta nói hình nhân bằng giấy có mắt nhưng không tròng, ngựa giấy bờm không được dựng đứng, nhiều thợ làm hàng mã sẽ dùng kim chọc lỗ để thay thế mắt của hình nhân nhưng mấy hình nhân giấy trong căn nhà này đều có mắt người.
“Chúng ta quấy rầy bữa tiệc nhà người ra rồi sao?” Cao Mệnh lùi lại, hắn có thể cảm nhận được ánh mắt của tám hình nhân giấy đều đang nhìn mình!
Cô gái giấy loạng choạng bước ra khỏi phòng ngủ, đến bên cạnh Cao Mệnh, đút tay vào túi hắn lấy ra chiếc vòng đen của Bạch Kiêu và chiếc bùa hộ mệnh chú Ngô đưa.
Cao Mệnh không dám ngăn cản, hắn nhìn cô gái tháo tấm bùa ra, giũ xuống những mảnh ảnh bọc bên trong.
Những mảnh ảnh bị xé đó dường như được xé ra từ một bức chân dung gia đình, có vẻ chính vì sự tồn tại của những bức ảnh này mà giấy bùa bình thường kia mới có tác dụng đặc biệt.
"Đây là ảnh của các vị?" Cao Mệnh ngẩng đầu lên, trong phòng bảy hình nhân bằng giấy không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt hắn, đứng cạnh nhau như một gia đình, khóe miệng có cơm đỏ như máu, khuôn mặt họ đều mang nụ cười kỳ quái.
Cao Mệnh là người đã từng chứng kiến nhiều cảnh tượng kinh hoàng nhưng bây giờ vẫn cảm thấy rất khó chịu, khi bị người giấy nhìn chằm chằm, hắn cảm thấy trong lòng đầy sợ hãi.
Ném chiếc bùa vào chậu than, cô gái nắm tay Cao Mệnh bước vào phòng ngủ, trong góc có một ông già mặc áo rách rưới đang trốn ở đó.
"Chú Ngô?" Cao Mệnh nhìn một cái đã nhận ra đối phương: "Bị cuốn vào sự kiện dị thường cấp 4 mà vẫn sống sót, chú cũng thật là thâm tàng bất lộ."