Chú Ngô muốn giả vờ như không biết Cao Mệnh, chiếc bùa hộ mệnh bán cho Cao Mệnh là do chính tay ông ta làm ra, hình như nó dùng ảnh của người đã khuất: “E hèm, khụ khụ, mấy người đúng thật là tìm ch.ết, vẫn quả quyết chạy vào."
“Đây không phải là vì muốn cứu được nhiều người hơn sao?” Cao Mệnh kéo chú Ngô đứng dậy: “Trước đây ông không nói hết sự thật cho chúng tôi.”
"Những gì tôi nói đều là sự thật. Những hình nhân giấy này là linh hồn vô tội trong vụ án diệt môn. Tôi hằng năm đều chúng bái cho họ. Họ cũng đang bảo vệ tôi." Chú Ngô đẩy Cao Mệnh sang một bên: "Đúng là chó cắn Lã Động Tân (ý là không biết phân biệt tốt xấu, có lòng tốt lại bị hiểu lầm), không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, người trong cục các người đều là mấy tên điên không chịu nghe lời khuyên của người khác.”
“Ông đã gặp ai khác ở cục chúng tôi sao?”
"Hắn ăn thịt rồi, có lẽ đã chết." Chú Ngô đi tới cửa, phía sau có một cái bàn thờ nhỏ, hình như hàng năm ông ta đều đến nhà ma để tế lễ người ch.ết. Vốn dĩ ông ta làm việc này chỉ để yên lòng nhưng không ngờ rằng sau khi truyện kinh dị xâm chiếm hiện thực, ông ta lại cứu được mạng của mình.
"Căn căn hộ này rốt cuộc đã xảy chuyện gì? Tại sao những cư dân ở đây đều máu thịt biến dạng, một số còn biến thành quỷ, mấy điều tra viên phạm phải cấm kỵ bị coi là vật hiến tế và bị đưa đến hàng thịt?" Cao Mệnh cuối cùng cũng tìm được người sống có thể giao tiếp với hắn, hôm nay dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không để chú Ngô đi.
“Gặp được các người thật xui xẻo.” Chú Ngô quấn mình trong chiếc áo khoác rách nát, trong phòng rất lạnh, ông ta chính là người ăn mặc dày nhất: “Xem cái này đi.”
Ông ta lấy ra một chiếc máy quay kiểu cũ từ dưới bàn thờ. Trong video, một gia đình bốn người đang tổ chức tiệc sinh nhật, người cha đang quay video, vừa thắp nến thì có tiếng gõ cửa.
Mẹ ra mở cửa, liền sau đó là tiếng hét thất thanh và tiếng người chạy tán loạn, chiếc máy trên tay bố rơi xuống đất.
Máu chảy thành dòng trong nhà, gia đình bốn người đều mằn trong vũng máu, hàng xóm nghe tiếng động muốn kiểm tra nhưng hung thủ liền chạy vào nhà hàng xóm.
Tám người, hai gia đình đã ch.ết oan uổng trong căn hộ.
Sau khi gây án xong, tên s.á.t nhân biến thái không bỏ trốn khỏi hiện trường mà vẽ những biểu tượng kỳ lạ trong nhà rồi t.ự s.á.t.
"Án diệt môn? Sao ông lại có đoạn video này?" Là người làm việc trong nhà tù dành cho tội phạm nghiêm trọng, Cao Mệnh cảm thấy kinh hoàng khi xem đoạn video.
"Tôi... đêm đó đang đi tuần, khi hung thủ đi lên lầu, tình cờ đi ngang qua tôi." Trong mắt Chú Ngô hiện lên vẻ áy náy: "Nếu tôi có thể sớm nhận ra có điều gì đó không ổn, có lẽ bi kịch đã không xảy ra."
"Vậy tại sao ông không giao đoạn video này cho cảnh sát?" Cao Mệnh cảm thấy khó hiểu.
“Các người xem tiếp đi.” Video vẫn đang phát, sau thảm kịch, người đến đầu tiên không phải cư dân, mà là những người đến từ Liên đoàn từ thiện.
Như thể đã đoán trước được chuyện như thế này sẽ xảy ra, họ bước vào nhà và lấy thứ gì đó ra khỏi thi thể kẻ s.á.t nhân.
"Việc này liên quan đến Liên đoàn Từ thiện nhưng không có bằng chứng trực tiếp." Chú Ngô rất sợ hãi: "Kẻ gi.ết người đã ch.ết, vụ án không thể điều tra thêm. Nếu tôi không lấy video đi, đoạn video này có thể sẽ biến mất một cách bí ẩn. Đừng bao giờ đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Liên đoàn từ thiện Hãn Hải. Họ đã xây dựng nhiều trường học, bệnh viện và cơ sở phúc lợi, là niềm hy vọng của vô số người dân nghèo.
“Liên đoàn từ thiện Hãn Hải trước đây luôn làm việc vì người nghèo nhưng bây giờ thì không nhất thiết là như vậy.” Cao Mệnh không nhắm vào Liên đoàn từ thiện, hắn đang nhắm vào cái người tên Tư Đồ An.
"Kể từ khi khu căn hộ Tứ Thủy được sửa chữa, Liên đoàn từ thiện đã chuyển đồ đạc vào bên trong nhưng phần lớn những thứ đó đều là chuẩn bị cho người ch.ết." Chú Ngô không ngốc chút nào, ông ta ghi nhớ mọi chuyện, đem hai cây đèn cầy đỏ và bốn cây đèn cầy trắng đặt trước mặt mình: “Những người đến từ Liên đoàn từ thiện Hãn Hải đang nuôi quỷ và họ đã thành công. Hai con quỷ nguy hiểm nhất trong tòa nhà này, một là kẻ s.á.t nhân đã gây ra vụ thảm sát, hắn có sát tính rất nặng và có trái tim bằng xương bằng thịt, ngoài ra còn có một bức tượng Huyết Nhục Tiên được cư dân trong tòa nhà tôn thờ. Bức tượng đất sét đã dường như đã có linh tính và phát triển một trái tim được tạo nên từ tâm niệm.
"Ngoại trừ hai cái đó, cư dân trong tòa nhà có thể đại khái chia thành bốn loại." Chú Ngô lấy ra bốn cây đèn cầy trắng nói: "Từ tâm sinh, dưới sự ảnh hưởng của Huyết Nhục Tiên, bốn loại cư dân thể hiện những đặc điểm tương ứng: sinh tướng, tử tướng, dục tướng và nghiệt tướng."
"Sinh tướng giống như các người và tôi, những kẻ ngoại lai vẫn là con người; dục tướng là những kẻ buôn bán. Những ham muốn trong lòng họ bị khơi dậy, máu thịt từ đó đã khác với chúng ta. Họ không bao giờ có thể rời khỏi đây mà chỉ có thể trở thành tín đồ của Huyết Nhục Tiên. Tử tướng là những người không còn sống được bao lâu nữa, toàn thân bị bóng tối bao phủ, trên người phủ đầy những chữ màu đen, họ chỉ có thể sống sót bằng cách ăn thịt trên bàn của huyết Nhục Tiên. Cuối cùng là nghiệt tướng, chính là hồn ma của nhiều nạn nhân trong tòa nhà, bị mắc kẹt ở đây, họ không có nơi nào để đi, đầy oán hận và bị coi là xui xẻo.”
Chú Ngô cẩn thận đẩy đèn cầy trắng ra: "Tứ tướng cư dân không đáng sợ. Tôi nghĩ chỉ cần gi.ết ch.ết hai con quỷ đáng sợ nhất, chúng ta sẽ có thể trốn thoát."
“Chú già, có lẽ ông đã bỏ sót một thế lực rồi.” Cao Mệnh lấy một cây đèn cầy đỏ khác và nói: “Tư Đồ An, phó chủ tịch Liên đoàn từ thiện Hãn Hải, cũng ở trong tòa nhà.”