“Tư Đồ An?” Nghe được cái tên này, lưng chú Ngô càng khom xuống thấp hơn, vô thức muốn trốn tránh: “Cô cậu nhất định phải cẩn thận người này.”
“Ông đã từng đụng độ ông ta?”
"Tôi luôn nghĩ quỷ rất đáng sợ cho đến khi gặp Tư Đồ An ở khu căn hộ Tứ Thủy." Chú Ngô liếm vết thương trên môi: "Tôi không thể rời khỏi căn hộ Tứ Thủy nên phải giả điên và hành động như một kẻ ngốc để sống sót cũng chính bởi người đàn ông này. Tôi không thể trốn thoát khỏi Hãn Hải, nếu tôi hành động tỉnh táo dù chỉ một chút, tôi có thể bị gi.ết. Trước đây tôi đã nghĩ đến việc đưa đoạn video cho cảnh sát Hãn Hải nhưng tình huống tương tự đã xảy ra trước đó, một tình nguyện viên trẻ tuổi đã báo cảnh sát những gì tôi tình cờ nghe lén được và gửi đến một tòa soạn. Đoạn ghi âm sau đó được gửi đến Tư Đồ An, còn tình nguyện viên trẻ tuổi đã biến mất khỏi tòa nhà mãi mãi.”
Nghe chú Ngô nói, bà ngoại Cung Hỉ bỗng nhiên có chút kích động, tình nguyện viên trong miệng chú Ngô dường như đang ám chỉ Cung Hỉ!
Tuy nhiên, bản thân Cung Hỉ không nhớ bất cứ điều gì về chuyện này và cậu ta vẫn kính cẩn nằm trên mặt đất.
"Tư Đồ An... Xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp nhốt hắn vĩnh viễn ở trong sự kiện dị thường." Trong lòng Cao Mệnh có một cảm giác vô cùng đặc biệt, hắn chưa từng gặp mặt trực tiếp Tư Đồ An nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ địch ý và sáy ý đối với Tư Đồ An, dường như giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó rất tồi tệ.
“Tên đó chính là một ác quỷ đội lốt người.” Trong mắt Chú Ngô hiện lên một tia sợ hãi: “Trái tim trên cơ thể hung thủ án diệt môn và trái tim tượng đất sét Huyết Nhục Tiên tuyệt đối không thể rơi vào tay Tư Đồ An. Có vẻ như Liên đoàn từ thiện nuôi quỷ trong khu căn hộ Tứ Thủy cũng chính vì hai trái tim đó thôi.”
Chú Ngô vẽ vài dòng trên tờ giấy màu vàng: “Tên sát nhân độc ác sống trong một căn hộ nào đó trong tòa nhà. Hắn chỉ ra ngoài khi có ý định gi.ết người. Tôi không thể xác định được vị trí của hắn nhưng trước tiên cậu có thể đi phá hủy tượng của Huyết Nhục Tiê."
“Bức tượng ở đâu?”
"Ở tầng hầm tòa nhà A có một từ đường bí mật, đó là nơi tối tăm và xui xẻo nhất trong toàn bộ khu căn hộ. Bức tượng Huyết Nhục Tiên được cất giữ ở đó." Chú Ngô lấy ra mấy lá bùa khác từ trong người: "Tôi già rồi, chân tay chậm chạp, đi cùng các người sẽ phiền toái. Những lá bùa này hãy giữ lấy, có lẽ sẽ có ích."
Nhận lấy bùa, Cao Mệnh nhìn những hình nhân giấy: "Các người có muốn đi cùng không? Kẻ sát hại các người đang ở trong tòa nhà. Đây là huyết hải thâm thù."
Bảy hình nhân giấy không hề cử động, chỉ có hình nhân lớn tuổi nhất lấy một nắm gạo trắng trên bàn thờ nhét vào túi Cao Mệnh.
"Cái này để làm gì?"
"Gạo trắng là thứ tôi cúng cho người đã khuất." Chú Ngô giải thích: "Nếu thật sự phải ăn thịt, nắm gạo trắng này có thể giúp cô cậu duy trì lý trí trong thời gian ngắn."
Thịt mà chú Ngô nhắc tới chắc chắn là loại thịt mà Bạch Kiêu đã ăn, sau khi ăn sẽ biến thành kẻ điên nhưng lại cực kỳ khó gi.ết.
“Có vẻ như ông đang cân nhắc đến kết quả xấu nhất.” Cao Mệnh dẫn Chúc Miểu Miểu ra khỏi nhà ma ám, không lâu sau, Cung Hi cũng đi theo hắn.
Hình nhân giấy đồng ý bảo vệ người nhà của Cung Hỉ nhưng chỉ khi Cung Hỉ giúp Cao Mệnh phá hủy bức tượng Huyết Nhục Tiên.
Hầu hết cư dân trong tòa nhà đều thờ phụng vào Huyết Nhục Tiên nhưng Củng Hi là một ngoại lệ, tín ngưỡng của cậu ta là chăm sóc tốt cho bà ngoại, chỉ cần có thể bảo vệ người nhà mình, tin vào ai không quan trọng.
"Tôi dẫn đường cho, tôi biết vị trí từ đường kia." Cung Hỉ trở thành "nội Quỷ" đi ở phía trước.
Cao Mệnh im lặng cõng Triệu Hỉ đi theo, hắn bắt đầu thực sự hiểu được thế giới bóng tối trong game kinh dị này rồi.
Cùng với tâm sinh, cư dân trong tòa nhà được chia thành bốn tướng, duy trì sự cân bằng tinh tế, nơi này chỉ là một mô hình thu nhỏ của thế giới bóng tối.
"Thế giới bóng tối không chỉ là một thảm họa, bản thân nó là một thế giới và có những quy tắc riêng."
...
Sau khi Tuyên Văn đi vào hành lang, cô chợt dừng lại, mơ hồ nghe thấy Cao Mệnh đang gọi mình.
Đến lúc quay lại nhìn, Tuyên Văn nhìn thấy Cao Mệnh và Chúc Miểu Miểu sóng vai đi theo, mọi chuyện dường như vẫn bình thường.
Tiếp tục đi về phía trước, sau khi đi qua một góc đường khác, ánh mắt Tuyên Văn đột nhiên thay đổi, cô lấy ra một con dao nhọn từ trong ba lô.
“Có chuyện gì vậy?” Nhan Hoa cau mày.
"Trong khi chúng ta đắm chìm trong bóng tối, Cao Mệnh và cô gái người sống kia đã bị thay thế." Giọng nói của Tuyên Văn không có chút cảm xúc nào, cô ta biến thành một kẻ hoàn toàn khác với khi ở bên cạnh Cao Mệnh.
"Cô có thể nhìn ra sao?"
"Tôi có thể cảm nhận được vị trí gần đúng của Cao Mệnh, người phía sau không phải là anh ta." Xoay người, Tuyên Văn đặt tay cầm dao ra sau lưng, sải bước về phía "Cao Mệnh" với nụ cười trên môi .
Nhìn thấy Tuyên Văn đi tới, "Cao Mệnh" có chút bối rối, hắn vừa mở miệng thì con dao sắc bén bọc trong bóng tối đã đâm vào cổ hắn!
Không có máu chảy ra, "Cao Mệnh" bị xiên cổ từ từ chuyển từ kinh ngạc sang điên cuồng, hắn đẩy mũi dao về phía Tuyên Văn.
Lưỡi dao trượt đi, đôi mắt Tuyên Văn đỏ ngầu, cô đặt tay lên trái tim "Cao Mệnh", "Cao Mệnh" được thay thế dần dần mất kiểm soát cơ thể, bóng tối trong cơ thể hắn đang tấn công chính mình!