"Chúc Miểu Miểu" ở bên cạnh biết mình đã bị phát hiện liền vung rìu cứu hỏa vào Tuyên Văn nhưng cánh tay cô ta đã bị năm ngón tay như thép giữ lại.
Nhan Hoa đấm xuống, cơ thể của "Chúc Miểu Miểu" ngay lập tức biến dạng, anh ta không cho "Chúc Miểu Miểu" thời gian để phản ứng, nắm đấm của anh ta giống như một cơn bão dữ dội.
Không có máu hay xương gãy, nhưng mỗi khi Nhan Hoa đấm, hình xăm ác quỷ trên người anh ta sẽ trở nên sống động thêm một chút, tất cả bóng tối thoát ra khỏi cơ thể Chúc Miểu Miểu đều bị ác quỷ ăn thịt!
"Chúc Miểu Miểu" bị thay thế tan biến, Nhan Hoa thu hồi nắm đấm, nhìn sang một bên, Tuyên Văn cũng đã giải quyết xong "Cao Mệnh".
"Nhát cuối cùng giao cho tôi, đừng tùy tiện sử dụng nắm đấm." Tuyên Văn tựa hồ nhìn ra gì đó, cô nhìn chằm chằm tay trái Nhan Hoa.
Sau khi Nhan Hoa gi.ết Chúc Miểu Miểu, một số chữ màu đen kỳ lạ xuất hiện trên tay anh ta, giống như một loại lời nguyền.
Theo lời nhắc nhở của Tuyên Văn, Nhan Hoa cũng phát hiện ra những chữ cái màu đen nhưng anh ta không quan tâm: "Chúng ta đi tìm Cao Mệnh trước đã. Anh ta là người duy nhất biết chị gái tôi ở đâu, anh ta không được ch.ết."
“Anh ấy là người duy nhất biết chị gái anh ở đâu?” Tuyên Văn siết chặt con dao sắc bén trong tay: “Đàn ông quả là rất thích giấu bí mật.”
Sải bước về phía trước, tránh né bóng tối, thân hình cao lớn cường tráng của Nhan Hoa khiến anh ta khó có thể ẩn nấp, đương nhiên anh ta cũng không hề có ý định trốn tránh.
Dù gặp phải chuyện gì, Nhan Hoa cũng dám lao về phía trước chiến đấu, con quỷ khổng lồ hung hãn trên người anh ta ngày càng trở nên chân thực nhưng trên người cũng càng ngày càng có nhiều ký tự màu đen.
"Anh chuẩn bị một đường gi.ết tới sao? Đây là sự kiện dị thường cấp 4." Tuyên Văn không thể thuyết phục Nhan Hoa, mỗi người trong số họ sau này đều có thể sẽ trở thành siêu tội phạm, những kẻ như vậy phần lớn đều rất cố chấp, ngoại trừ Cao Mệnh là mắt xính ràng buộc, bọn họ khó có thể thực sự tin tưởng người khác.
"Tôi không biết sự kiện dị thường cấp 4 là gì. Tôi chỉ biết rằng nếu nắm đấm của tôi có thể gây ra thiệt hại cho chúng, tôi không cần phải sợ hãi."
Trên người anh ta ngày càng có nhiều chữ đen, thân thể Nhan Hoa càng ngày càng cường tráng, hình xăm quỷ khổng lồ trên người cũng trở nên phức tạp hơn, tựa như có một con ác quỷ thực sự đang đứng sau lưng Nhan Hoa.
...
Vãn Thu im lặng đi theo họ, càng đi, cậu đột nhiên phát hiện trong hành lang chỉ còn lại mình mình.
“Hành lang này khác với trước đây?”
Vãn Thu rụt cổ lại, sợ hãi khi thấy bóng tối từ mọi hướng lao tới.
Khu căn họ thậm chí còn rùng rợn hơn trước, trong không khí bốc lên một mùi hôi thối khó tả.
Tim đập thình thịch, Vãn Thu đứng trong góc, cuộc gặp gỡ những thứ “không biết” khiến cậu ta hoảng sợ, tuy nhiên, so với tổn thương quá khứ thì những dị thường này không có khả năng phá nát phòng ngự tâm lý của cậu.
"Cao… Cao Mệnh..."
Cậu khẽ gọi mấy tiếng nhưng xung quanh không có ai đáp lại, người nói sẽ bảo vệ cậu vừa biến mất.
Trực giác phi thường nói cho cậu biết rằng phía trước có nguy hiểm, Vãn Thu không biết phải làm sao, cuộn tròn ở một góc hành lang, ôm lấy hai chân.
Ước chừng mấy phút sau, nhịp tim của Vãn Thu đột nhiên tăng tốc, cảm giác nguy cơ mãnh liệt nhắc nhở cậu phải rời đi.
Không biết trốn vào đâu, Vãn Thu tuyệt vọng chui vào căn hộ 506 bên cạnh.
Sau khi đóng cửa không lâu, một người đàn ông đeo mặt nạ chuột bước tới, gã cầm chìa khóa và đeo thẻ quản lý tòa nhà, dừng lại nơi Vãn Thu ngồi vừa nãy.
Trong miệng nhai thứ gì đó, gã đàn ông tháo mặt nạ ra, mũi co giật như đang tìm kiếm khí tức của người sống.
Vãn Thu bịt kín miệng mũi, xuyên qua mắt mèo nhìn ra, dưới mặt nạ chuột lại thật là mặt chuột!
Quản lý tòa nhà mà mọi người trong khu này đều sợ hãi dường như là một con chuột đã ăn thịt người!
Sau khi nhổ ra một mảnh xương, người quản lý tòa nhà lại đeo mặt nạ vào và lắc lư bỏ đi.
Thở phào nhẹ nhõm, Vãn Thu buông tay che miệng mũi ra, một cỗ mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.
“Nhà này hôi quá, hình như có người ch.ết mấy ngày rồi.”
Cậu nhìn xuống thùng rác và tủ giày, chúng rất sạch sẽ, bên trong không có gì bẩn thỉu, chỉ có vài tờ giấy vụn vứt đi.
Vãn Thu mở tờ giấy như bị xé từ cuốn nhật ký ra.
“Hôm nay là ngày thứ ba mươi kể từ khi tôi chuyển đến căn hộ 505. Nhà đối diện là một bà mẹ đơn thân xinh đẹp và dịu dàng. Chị ta thường xuyên ra ngoài mua đồ vào ban đêm. Tôi luôn có thể gặp chị ở hành lang sau ca trực đêm.”
"Chị ấy thực sự rất xinh đẹp, với mái tóc đen mượt. Điều kỳ lạ là chị ấy luôn mặc một bộ quần áo giống nhau, trên người còn thoang thoảng mùi lạ."
“Lúc đầu tôi không để ý lắm nhưng đến buổi tối, chủ nhà nói với tôi một chuyện.”
“Anh ấy nói căn nhà trống đối diện tôi, rao nửa năm cuối cùng cũng cho thuê được, sau này tôi sẽ có người bầu bạn.”
“Tôi không hiểu tại sao lại có một bà mẹ đơn thân sống trong căn nhà trống. Hàng đêm tôi đều nghe thấy tiếng cười của lũ trẻ, và… mùi hôi thối bốc ra từ căn phòng đó ngày càng nồng nặc.”
“Mùi thối?” Đầu óc Vãn Thu quay cuồng: “Chủ nhân cuốn nhật ký sống ở căn hộ 505, nhưng nơi này hình như là căn 506, cũng chính là căn đối diện nhà anh ta mà?”