Chương 88: [Dịch] Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm

Nhìn Thấy Cái Ch.ết

Phiên bản dịch 4740 chữ

Ánh sáng yếu ớt chiếu lên người Vãn Thu, cậu nhìn thấy những dấu chân dính đầy "bùn đỏ" trên sàn xi măng trong phòng khách.

“Bùn lẫn máu sao?” Vãn Thu chậm rãi ngồi xổm xuống, lần theo dấu chân bò về phía trước, cho đến khi một đôi chân tái nhợt xuất hiện trong tầm mắt.

Không hề có dấu hiệu báo trước, cứ như thể đôi chân đó đã luôn ở trong phòng khách vậy.

Vãn Thu tuy đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn sợ hãi ngã xuống đất, ngẩng đầu đã nhìn thấy một cô bé đang đứng giữa phòng khách và phòng bếp.

Cô bé mặc quần áo màu đen, dường như đã lâu không thấy ánh mặt trời, làn da trắng đến đáng sợ.

Mọi thứ trong phòng đều bốc mùi hôi thối, cô bé cũng không ngoại lệ, tuy nhiên, ngoài mùi hăng nồng ra, cô bé dường như không khác mấy so với những đứa trẻ bình thường khác.

Quần áo của cô đã được giặt sạch sẽ, tóc được tết thành hai bím nhỏ xinh xắn và trên tay là một con gấu dâu nhồi bông.

"Mẹ, có người vào nhà." Giọng nói của cô bé khàn khàn, cô có vẻ sợ người ngoài nên vừa nhìn thấy Vãn Thu liền lập tức gọi mẹ.

Trong bếp không có đèn, rèm lại kéo xuống nên cậu không thể nhìn rõ bên trong có gì.

Một lúc sau, một cô bé khác trông chừng bốn, năm tuổi từ trong bếp đi ra, bưng ba cái bát vừa khóc vừa nói: “Mẹ không trả lời, lại phớt lờ con.”

Đứa bé loay hoay đặt bát xuống bàn, mùi hôi trên người đứa trẻ này còn nồng hơn cả mùi trên người đứa trẻ ở phòng khách.

"Chị ơi, chúng ta ăn cơm đi." Cô bé rất hiểu chuyện, lau nước mắt rồi chạy đến chỗ chị gái bên ngoài, sau đó nhìn Vãn Thu: "Cậu có muốn ăn cùng không? Mẹ tớ nấu ăn rất ngon!"

Ầm!

Con dao làm bếp đập mạnh vào thớt, người mẹ mà hai chị em nói thực sự đang ở bên trong.

Vãn Thu dùng tốc độ nhanh nhất ngồi vào bàn, rất nghe lời.

Bầu không khí trên bàn ăn có chút đáng sợ, chị lớn ôm gấu dâu không nói gì, cúi đầu, cô em nhỏ rất hoạt bát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vãn Thu.

"Tớ tên Noãn Noãn, chị tớ là An An. Chúng tớ sống ở đây đã lâu nhưng bây giờ luôn có người xấu muốn đuổi chúng tớ đi, nói rằng ngôi nhà này không phải của chúng tớ." Noãn Noãn ra vẻ giận dữ. Cô bé cầm đũa nói chuyện với Vãn Thu: "Cậu không phải đến để đuổi chúng tớ đi phải không?"

Vãn Thu lắc đầu, ánh mắt đảo qua Noãn Noãn và An An, hé miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Trong bếp vang lên tiếng nấu ăn, mùi hôi thối nồng nặc dần có mùi rau củ.

Chẳng mấy chốc, rèm bếp được mở ra, một đĩa bắp cải xào được mang ra.

Bắp cải chua cay và giòn đựng trên một chiếc đĩa trắng tinh, được năm ngón tay đã thối rữa bưng tới.

“Tớ đi lấy đồ ăn.” Noãn Noãn chủ động chạy tới cửa bếp, bưng đồ ăn lên bàn ăn.

“Mẹ” đang bận rộn trong bếp không có ra ngoài, rèm buông xuống, năm ngón tay biến mất trong bóng tối.

Sau khi làm nóng dầu trong chảo, “Mẹ” dường như bắt đầu nấu món thứ hai, chẳng bao lâu mùi thơm của thịt lan tỏa, hóa ra đây là món thịt.

Sau khi nhìn thấy năm ngón tay thối rữa thò ra khỏi bếp, mí mắt Vãn Thu giật giật dữ dội.

Chuyện kinh dị đã biến thành hiện thực, mẹ của 2 cô bé đã ch.ết nhưng để tránh bị đuổi ra khỏi khu căn hộ, linh hồn bà vẫn gắn bó với xác ch.ết đang thối rữa, nấu nướng, giặt quần áo, tết tóc cho hai cô bé mỗi ngày.

Cô con gái út Noãn Noãn vẫn chưa hiểu được cái ch.ết và vẫn coi đó như mẹ mình; cô con gái lớn An An hiểu rõ mọi thứ nhưng không muốn rời đi vì mẹ vẫn là mẹ.

Món thứ hai chẳng mấy chốc đã xong, Vãn Thu hiện rất căng thẳng, trong mắt không ngừng lóe lên những bóng mờ.

Từ món thứ ba trở đi, mọi thứ đều cởi bỏ lớp áo hiền lành và trở thành từng cái bẫy ch.ết chóc.

Vãn Thu tự mình nhìn ra nhiều cách ch.ết cho chính mình, con gái lớn dọn món thứ hai, sau đó sẽ đến lượt cậu, đi ngang qua bị "mẹ" kéo vào bếp gi.ết ch.ết để làm món thứ ba thì sao; không bị biến thành món thứ ba thì sẽ bị chị em gi.ết ch.ết; nếu bỏ chạy, “mẹ” sẽ ra khỏi bếp đuổi theo; không chạy sẽ bị giam lại ở đây mãi mãi.

Một giọt huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, Vãn Thu ôm đầu không dám nhìn vào bếp.

Mùi thơm của thịt trở nên nồng nặc, một đĩa thịt đỏ tươi nhanh chóng được dọn lên, những ngón tay thối rữa đưa chiếc đĩa ra.

Hai cô bé ngửi thấy mùi thịt liền hưng phấn, cô con gái lớn vừa định đi tới, Vãn Thu dường như đã đột ngột đưa ra quyết định.

Cậu bước đến trước mặt cô con gái lớn, bắp chân run rẩy đi vào bếp.

Khi Vãn Thu bưng đĩa thịt bằng cả hai tay, dũng khí của cậu đã hoàn toàn cạn kiệt, trên mặt đầy máu và nước mắt, hai chân yếu ớt, cậu chậm rãi ngồi xuống đất.

"Mẹ không được bắt nạt con...Mẹ ơi, mẹ ơi..."

Vô số chuyện quá khứ bi thảm hiện lên trong đầu cậu, Vãn Thu sợ ch.ết khiếp nhưng người duy nhất sẵn lòng giúp đỡ cậu đã biến mất.

Đầu óc cậu lúc này trống rỗng, cơ thể không tự chủ được, cậu sợ hãi, rất sợ hãi, cảm giác như mình sắp ch.ết.

Bạn đang đọc [Dịch] Nhà Thiết Kế Game Quái Đàm của Ngã Hội Tu Không Điều

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    22d ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!