CHƯƠNG 104: QUỶ CHẾT ĐUỐI CHU PHÚ QUÝ
Lái xe đi xa, Trần Hạo không tiến vào cao tốc mà là theo dường xe thông thường, tốc độ cũng không nhanh.
Một đường ruộng hoang xen kẽ, thôn trấn tương liên, ít có thể thấy được phong mạo nguyên thủy chân chính.
Thấy vậy, trong lòng Trần Hạo như có điều suy nghĩ.
Nhân loại sinh sôi nảy nở khổng lồ, khai sơn hủy lâm, khai thác không gian sinh tồn, hầu như thay trời đổi đất. Ở trong hoàn cảnh như vậy, tu sĩ lựa chọn sơn thủy nhập đạo có quá ít sự lựa chọn, phỏng chừng chỉ có thể tập trung ở trong mấy dãy núi Hoa Hạ, không biết có thể cảm nhận được tâm cảnh thượng thủy hạ sơn hay không.
Hơn nữa đối với tu sĩ tiêu diêu tự tại như vậy, Trần Hạo cũng có chút ước ao.
Cùng núi cao làm bạn, trăng sáng cộng ẩm, thản nhiên đọc hoàng đình, tìm hiểu thiên địa huyền diệu.
Nếu mà không phải mình lưng đeo hệ thống đại lão, ngược lại rất muốn thử tu hành như vậy.
Có thể, chờ khi mình tích lũy đầy đủ đạo hạnh có thể đi vào mấy dãy núi lớn nếm thử một chút.
Một đường đi một chút dừng một chút, Trần Hạo trên đường nếu như gặp được có có nhiều người sinh sống sẽ dừng lại một chút để điều tra có âm sát khí tụ hội không.
Trải qua không ngừng lục lọi, Trần Hạo đối với hệ thống nhiệm vụ kích phát cũng hiểu chút đỉnh.
Nhiệm vụ độ khó càng cao, phần thưởng càng phong phú.
Cũng cũng không phải khinh thường nhiệm vụ nhỏ, dù sao thịt muỗi cũng là thịt, bất quá có thể kiếm cục thịt to, Trần Hạo tự nhiên sẽ lựa chọn nhiệm vụ khó khăn.
Một đường điều tra, ban ngày lái xe, buổi tối nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã rời khỏi Bắc Tỉnh.
Một ngày này vào buổi trưa, Trần Hạo đi tới một cái huyện thành nhỏ. Tìm một cái tiệm cơm, đang định sau khi ăn xong đi bái ngôi miếu ngũ hành một chút thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện bàn kế bên.
- Đây đã là người thứ ba sao? Là hòa thượng hay là đạo sĩ, vô dụng, lệ quỷ này quá hung, căn bản không thu phục được.
- Cũng không phải sao, ông chủ Dương còn muốn giấu diếm tin tức, thực sự là khôi hài, huyện Quả Tử này lớn bao nhiêu cơ chứ, có chuyện gì có thể giấu diếm được, cũng là do người bên ngoài không hiểu, cho rằng trăm vạn tiền thưởng dễ cầm, hiện tại toàn bộ nạp mạng rồi.
- Được rồi, uống rượu uống rượu, ông chủ Dương có thể để mấy người nghị luận sau lưng sao? Người ta gia tài hàng tỉ, hắc bạch ăn sạch, nếu như ông ta nổi giận thì mấy người chúng ta ăn đủ.
...
Nghe thấy tiếng nghị luận, vùng xung quanh lông mày Trần Hạo nhíu lại.
Nhìn tình huống, hình như cái huyện nhỏ này có vấn đề, lệ quỷ? Có bao nhiêu lệ? Là chết oan sao? Có thể làm nhiệm vụ hay không?
Trần Hạo âm thầm suy tính, để ý.
Ăn cơm trưa, Trần Hạo không có gấp gáp rời đi, mà là chạy một chuyến đến thị trấn, kiểm tra âm dương khí trong thị trấn.
Khoan hãy nói, mặc dù là ban ngày nhưng Trần Hạo vẫn phát hiện không ít địa phương có âm khí lưu lại, hiển nhiên cái huyện này có quỷ.
Chỉ bất quá, âm khí chỉ là quỷ bình thường, phải dẫn ra sát khí mới đúng là ác quỷ lệ quỷ, nhưng mấy thứ này lại không thấy đâu.
Trần Hạo như có điều suy nghĩ, sau đó tìm một căn phòng trọ ở trong huyện để thuê.
Buổi tối, anh đèn rực rỡ được thắp sáng, thị trấn nhất thời náo nhiệt.
Trần Hạo cũng rời khỏi khách sạn, mang theo mèo mun và gà ngốc lái xe một vòng thị trấn.
Không bao lâu, ánh mắt Trần Hạo ngưng trọng, dừng lại tại một chỗ cầu hình vòm mờ tối, sau đó xuống xe đi về hướng chiếc cầu kia.
Bên dưới chiếc cầu hình vòm là một con sông, nước sông đục ngầu, bờ sông rác rưởi chất thành đống, cỏ dại mọc thành bụi.
Ở trên cầu có một người đàn ông trung niên đang ngồi im lặng không nhúc nhích.
Trần Hạo thản nhiên đi tới bên cạnh người đàn ông, ngồi chồm hổm xuống.
Người đàn ông cảm nhận được Trần Hạo đến, nhìn hắn một cái chợt lại nhìn sông, biểu tình ngơ ngác sững sờ, thoạt nhìn một chút cũng không có hình dạng đang tồn tại trên đời.
Trần Hạo có chút hứng thú lấy ra một gói thuốc lá, run lên tay, hướng về phía người đàn ông trung niên nói:
- Đại ca, hút một điếu không?
Người đàn ông trung niên theo bản năng liền vươn tay, bất quá đưa đến phân nửa, ông ta ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Trần Hạo nói:
- Cậu nhìn thấy tôi?
Trần Hạo nhếch miệng cười:
- Anh to đùng thế này, người mù mới nhìn không thấy.
- Tôi là...
- Tôi biết, anh khẳng định có chuyện thương tâm, không sao, tục ngữ nói, không có chuyện gì là một điếu thuốc không giải quyết được, nếu có, vậy thì đến một bao.
Trần Hạo cắt đứt lời người đàn ông trung niên nói, chăm chú nói.
Khóe miệng người đàn ông trung niên giật một cái, không nói gì nhìn Trần Hạo.
Trần Hạo tiếp tục nói:
- Không hút thuốc lá sao? Cũng tốt, kỳ thực tôi cũng vậy không thích, hút thuốc không tốt, có hại cho sức khỏe.
Nói xong, Trần Hạo tự mình thu lại bao thuốc lá.
Yết hầu người đàn ông trung niên di chuyển một cái, dường như rất muốn giữ lại, bất quá vẫn là nhịn được.
Trần Hạo tiếp tục cười nói:
- Đại ca, có phải đã gặp chuyện gì hay không? Nhìn vẻ mặt này của anh xem ra có uẩn khúc trong lòng? Tôi sẽ là người nghe, anh thấy sao? Nói không chừng còn có thể giúp anh cởi ra khúc mắc?
Mèo mun và gà ngốc đi theo phía sau Trần Hạo, thấy Trần Hạo như vậy, hai con hàng nhìn nhau, lặng lẽ quay đầu.
Chủ nhân lại bắt đầu đi lừa quỷ.
Bất quá lần nữa gặp quỷ, mèo mun cũng đã không còn nhãn thần mơ ước, dường như treo qua một lần, thực sự hiệu quả khá tốt.
Người đàn ông trung niên nguyên bản có chút chần chờ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì, nhãn tình sáng lên nóng bỏng nhìn Trần Hạo đạo: - Người anh em, cậu có thể giúp tôi một chuyện hay không?
Ding: Quỷ chết đuối Chu Phú Quý, oan hồn hai năm, hoàn thành di nguyện, thưởng ba tháng đạo hạnh.
Ánh mắt Trần Hạo lóe lên.
Ai ui, lại là nhiệm vụ đạo hạnh, hơn nữa phần thưởng còn không ít, có đến ba tháng đấy nha.
- Nói nghe một chút, có thể giúp, tôi khẳng định giúp anh.
Trần Hạo cười hỏi.
Người đàn ông trung niên Chu Phú Quý vội vàng nói:
- Cậu có thể giúp tôi nói với vợ tôi rằng, hai năm trước tôi đem ngọc bội tổ truyền giấu ở trong ngăn tường thứ ba ở nhà cũ.
Trần Hạo cười nói:
- Đây là việc nhỏ, bất quá vị đại ca này, anh sẽ không sợ tôi là người xấu, đến lúc đó không giúp anh mà tự mình đi lấy miếng ngọc bội kia sao?
Chu Phú Quý sửng sốt, sắc mặt hơi biến.
Đem bí mật của mình nó cho một người không quen không biết. Nếu như gặp phải người xấu thì vợ con biết phải làm sao đây.
Lúc này Chu Phú Quý cảnh giác, không tiếp tục nói.
Trần Hạo cười nói:
- Được rồi, trêu chọc anh thôi, anh nói có người có dũng khí đi lừa gạt quỷ sao?
Di!
Chu Phú Quý há hốc mồm.
Tên này biết hắn là quỷ? Vậy tại sao còn có dũng khí đến nói chuyện? Thằng này không biết sợ là gì à?
Sắc mặt Trần Hạo nghiêm lại, nghiêm túc nói:
- Tự giới thiệu mình một chút, đệ tử Trợ Quỷ Môn, Trần Hạo, ra mắt Chu huynh.
Chu Quý Phúc càng há hốc mồm.
Trợ Quỷ Môn? Đây là quái gì? Hắn sẽ không phải là đến thu phục mình chứ??
Chu Phú Quý sinh lòng thối ý.
Trần Hạo nói:
- Chu huynh đừng sợ, tôi không phải là đến thu anh, cũng sẽ không muốn khối ngọc bội của anh, mà tôi đến đây làm giao dịch với anh, tôi giúp anh, anh cũng giúp tôi. Đương nhiên, nếu anh không tin vậy tôi cũng không ngăn cản, bất quá, trừ tôi ra, anh nói còn có người nào có thể giúp anh sao?
Chu Phú Quý lặng lẽ.
Thật đúng như thế, thân là một quỷ hồn, hai năm qua hắn chính mắt nhìn thấy biến hóa to lớn ở trong nhà, trong lòng cấp bách muốn giúp vợ con nhưng không ai giúp đỡ, chỉ có thể ngồi ở chỗ này tự mình hối tiếc.
Hôm nay rốt cục có một người có thể giúp đến hắn, Chu Phú Quý dù cho trong lòng lo lắng cũng muốn đánh cuộc một lần.
- Cậu cần tôi giúp việc gì?
Chu Phú Quý hỏi thăm một câu.
Trần Hạo hé miệng cười:
- Rất đơn giản, Chu huynh là bản địa... quỷ, hẳn là biết ông chủ Dương ở huyện Quả Tử phải không?? Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút.
Minh Lâm - Lục Đạo