“Bệ hạ, ta nào có tâm tư như vậy!”
Tử Nhược Yên dở khóc dở cười, lắc đầu: “Trẫm sẽ không bị ngươi lừa nữa đâu, lần trước Công Bộ Thị Lang có người vạch tội ngươi, nói rượu ngươi bán giá quá đắt, kết quả ngươi dẫn theo Chung Linh đi đánh Lưu Thế Mỹ một trận.”
“Còn nói hắn là kẻ đứng sau màn do Công Bộ Thị Lang xác nhận, dọa cho người ta phải chạy đi phủ Thừa Tướng chịu đòn nhận tội, ầm ĩ đến gà bay chó chạy.”
“Nói một chút xem, quậy ra chuyện lớn như vậy thì nên làm gì đây?”
Tiêu Thiên vội vàng đứng dậy chắp tay với Tử Nhược Yên: “Thần biết sai, xin bệ hạ giáng tội.”
“Được, vậy trẫm phạt ngươi đi dò xét núi Thanh Viêm, bắt một con heo ngon về rồi cùng trẫm uống hai chung trong đêm.” Tử Nhược Yên ho nhẹ hai tiếng, giọng nói ra vẻ nghiêm túc.
“Xin bệ hạ yên tâm, ta nhất định chọn ra con ngon nhất.” Tiêu Thiên vội vã lớn tiếng đáp lời.
Hai người này kẻ xướng người hoạ, cung nữ bên cạnh nghe thấy thì nhịn không được cúi thấp đầu xuống.
Xong rồi xong rồi.
Bây giờ bệ hạ càng lún càng sâu, trước đây lúc nào cũng nghe nói tới hồng nhan họa thủy, có mỹ nhân gây loạn cung đình.
Tình huống trước mắt còn kỳ lạ hơn, một nam nhân khuấy động mưa gió trong cung.
“Đợi đã, heo Thanh Viêm?” Tiêu Thiên đột nhiên đờ người, rốt cuộc hắn đã biết lạ chỗ nào rồi.
Sơ sót quá, chủ quan rồi.
Hắn lại mắc phải căn bệnh mềm lòng lương thiện cũ.
“Đúng thế, tuyệt đối là vậy, cái gọi là bảo ta bao nuôi gì đó đều là thuật mê hoặc ta.”
“Hiện giờ, giá heo Thanh Viêm đắt như vậy, trộm đi một con sẽ không lo cơm ăn áo mặc, trộm trên hai con, nửa đời sau không cần lo nghĩ, lại trộm thêm mấy con nữa, giàu tới chảy mỡ mà!!”
“Đáng ghét, bò sữa chết tiệt nhà ngươi cũng dám lừa bịp ta?”
Tử Nhược Yên bên cạnh nhìn biểu cảm nắng mưa thất thường của Tiêu Thiên, vội lo lắng hỏi: “Tiêu Thiên, ngươi sao thế?”
Nhưng nàng vừa hỏi xong đã thấy Tiêu Thiên vội vã chạy một mạch ra khỏi Ngự Thư phòng, mất tung mất tích.
Chỉ để lại tiếng la hét điên cuồng của Tiêu Thiên truyền đến từ phía cổng.
“Có người còn muốn trộm heo của ta!!!”
Trong Ngự Thư phòng, Tử Nhược Yên ngồi sau bàn, trợn to mắt.
Trộm... Trộm heo?
Tiêu Thiên rảo bước về phía ngoài thành.
Đợi đến khi ra khỏi hoàng thành, sau khi bốn phía không một ai, hắn tìm một vị trí vắng vẻ, thi triển thân pháp.
Ngay sau đó, hắn đã chạy tới trấn Thanh Viêm gần như trong chớp mắt.
Đến thị trấn, Tiêu Thiên lập tức tìm tới trưởng trấn, hỏi xem nữ ăn mày kia được sắp xếp ở nơi nào.
Giờ phút này, hắn đã không kịp chú ý tới biểu cảm mập mờ của trưởng trấn nữa, mà chỉ gấp gáp chạy đến phủ đệ nghỉ mát được gọi là ngạc nhiên bất ngờ kia.
Tiêu Thiên vẫn không muốn oan uổng người tốt, định xem xét tình huống trước một chút.
Rầm!
Tiêu Thiên đẩy cổng phủ đệ ra, vừa đi vào tiền viện đã giật mình.
Trước mặt hắn là một nữ nhân khoác váy áo màu tím viền vàng lộng lẫy đang đứng bên kia, mái tóc đen dài mềm mại xõa tung sau lưng, khuôn mặt đó xinh đẹp tà mị, đang nhìn về phía này với vẻ ngoài ý muốn.
Bên cạnh nàng là ba thị nữ cả dung mạo lẫn dáng người đều thuộc hạng thượng đẳng, đang giúp nàng mặc lớp lụa mỏng màu đen lên.
Y phục quyến rũ này càng làm tăng thêm nét thần bí và tôn quý cho nữ nhân.
Mới đầu Tiêu Thiên còn chưa nhận ra đối phương là ai, nhưng nhìn kỹ lại, dáng dấp này, nếu không phải nữ ăn mày kia thì còn ai vào đây?
Hắn nhìn trang phục đắt tiền của đối phương, lại nhìn cách bày trí xa hoa trong sân.
Âm thanh Tiêu Thiên đã có chút run rẩy.
“Chỉ trong vòng một đêm mà ngươi... ngươi đã bán hết heo của ta?”
Lạc Nữ Ái: “???”
Tiêu Thiên tức đến cả người phát run, trên cõi đời này, tại sao có thể có nữ nhân như vậy chứ?
Lương tâm của nàng lớn như vậy, vì sao nhưng hư hỏng đến thế?
Nhìn y phục của nàng, nhìn bố trí trong sân này.
Đều là đồ mà ác nữ nhân này trộm của mình cả đấy!
Trong sân, Lạc Nữ Ái nắm thật chặt lụa đen, nhìn sang ba nữ thân vệ của mình, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.
Vẻ mặt nữ thân vệ cũng ngẩn ra.
Nữ Đế đại nhân ngài đừng nhìn bọn ta chứ, bọn ta cũng có biết là chuyện gì xảy ra đâu!
“Ta thấy một nữ khất cái như ngươi, thật vất vả lớn tới bây giờ rất không dễ dàng, đồng thời còn tin tưởng ngươi nữa, ngươi chính là đáp trả thiện ý của người khác như thế à?”
“Ngươi... thế mà lại trộm bán heo hết rồi?”
Tiêu Thiên chỉ vào Lạc Nữ Ái, vô cùng tức giận.
Vì sao?
Vì sao cứ có người muốn hại hắn vậy!
Lúc này, Lạc Nữ Ái mới biết rõ ràng thì ra là đối phương hiểu lầm mình.
Nhìn dáng vẻ đối phương tức giận trách cứ mình, gương mặt Lạc Nữ Ái nổi lên rặng mây đỏ, khẽ cười nói: “Sao mà được chứ, đám súc vật chăn nuôi phổ thông chỉ có thể bán được vài đồng tiền, thiếp thân mới chướng mắt đâu ~”