“Thiếp... Thiếp thân?” Ba nữ thân vật đã hóa thành hình thái nhân loại đồng loạt quay đầu nhìn Lạc Nữ Ái.
Đây là Nữ Đế đại nhân điên cuồng thô bạo, chém giết tứ phương kia ư?
Ngài thế mà lại tự xưng khiêm tốn như vậy à?
“Chỉ có thể bán vài đồng tiền? Heo Thanh Viêm kia ở hoàng thành trăm ngàn lượng tiền giấy Đại Viêm mới có thể mua được một con, tương đương với một trăm linh thạch.”
“Bán đám heo Thanh Viêm khắp núi này đi, tối thiểu giá trị mấy vạn linh thạch.”
Lạc Nữ Ái mở chiếc quạt nhỏ trong tay cái phạch, che miệng nở nụ cười: “Mấy vạn linh thạch đối với thiếp thân chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi.”
“Lão Nhất!”
Nữ thân vệ cầm đầu bên cạnh chắp tay: “Công chúa điện hạ.”
“Lấy tạ lễ ra đây.”
Nữ thân vệ Lão Nhất gật đầu, nạp vật giới lóe ra ánh sáng, lấy ra một hộp quà màu đỏ to lớn, mở nắp hộp ra.
Linh thạch to chừng đầu ngón tay lóe lên ánh huỳnh quang bên trong đó lập tức phóng ra áng sáng.
Lão Nhất ở bên cạnh nói rõ: “Thứ thông dụng trong hoàng triều Đại Viêm đều là linh thạch hạ phẩm, mà ở trong đây là một nghìn linh thạch trung phẩm đã áp súc linh khí, tương đương với một triệu linh thạch hạ phẩm.”
“Xin vui lòng nhận cho!”
Tiêu Thiên trầm mặc không nói gì, kinh ngạc nhìn linh thạch đang phát sáng trong hộp quà màu đỏ.
Chuyện gì xảy ra thế?
Sao cả người nữ nhân trước mắt đều tỏa ra mùi của phú bà thế?
Không đúng.
Tiêu Thiên cẩn thận nhìn đối phương, chú ý cẩn thận một ít, nhỡ đâu đối phương nắm giữ bí kỹ không biết nào đó, dối gạt hắn thì làm sao bây giờ?
Dù sao tuy thế giới này so sánh với địa cầu thì cấp thấp hơn nhiều lắm, nhưng thủ đoạn phong phú, đa dạng không ít.
Không thể đơn giản xem ngực đoán người được.
Làm sao để xác định đối phương, thật sự chỉ là một nữ khất cái chứ?
Không có cách nào, không thể không phòng.
Nhỡ đâu là kẻ xấu nào đó muốn mưu hại mình, chẳng phải là hỏng bét rồi sao.
Đáng giận quá đi, vì để tránh cho quá ồn quá phiền phức, Tiêu Thiên chủ động phong bế năng lực cảm quan.
Nếu không thì, nói không chừng có thể nghe được đối phương có phải đang âm thầm tính kế mình hay không.
Có!
Tiêu Thiên bừng tỉnh, lập tức là đi tới trước mặt Lạc Nữ Ái, giận dữ mắng mỏ: “Ngày hôm qua ngươi vẫn đang lừa bịp ta, lừa dối tấm lòng lương thiện của ta, chơi vui lắm hay sao hả?”
Vừa mới nó xong, Tiêu Thiên đưa tay ra đánh mạnh lên đầu đối phương.
“Trời ạ!!!”
Ba nữ thân vệ nhìn một màn này, đồng thời hít vào một hơi khí lạnh.
Người bình thường này thật to gan, thế mà lại thực sự có gan động thủ với Nữ Đế đại nhân?
Nữ Đế đại nhân có khi nào sẽ giận dữ đánh trả không?
“Sự tình xảy ra có nguyên nhân, thiếp thân mới không thể không làm như vậy.” Lạc Nữ Ái vỗ nhẹ đỉnh đầu, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Tiêu Thiên trước mặt, nhẹ giọng trả lời.
Mà thân thể của nàng lại nhẹ nhàng đung đưa, không tự chủ được tiến lên thêm một bước, càng lại gần phía trước.
Tiêu Thiên nhìn Lạc Nữ Ái thổ khí như lan, vẻ mặt hưng phấn trước mặt, bộp một phát che mặt mình.
Được lắm!
Chính là nàng, không sai được.
“Ngươi... làm sao ngươi lại...” Tiêu Thiên không hiểu, nhìn Lạc Nữ Ái trước mặt, trong đầu lại hiện ra nữ khất cái ngày hôm qua.
Đây tính là cái quỷ gì thế.
Tiêu Thiên vẫn còn đang mờ mịt bị Lạc Nữ Ái nắm tay, kéo đến trước bàn đá bên cạnh và ngồi xuống.
“Đúng rồi, ngươi không phải là họ Hoàng đấy chứ?” Tiêu Thiên bỗng nhiên hoảng sợ nhìn đối phương.
Lạc Nữ Ái vung vẩy chiếc quạt nhỏ trong tay: “Nói đùa, thiếp thân họ Lạc, tên Lạc Nữ Ái.”
“Lạc Tầm Ái?” Tiêu Thiên trừng mắt, không thể tin tưởng được: “Cha mẹ ngươi nghĩ như thế nào mà lại đặt cho cái tên như vậy.”
“Chẳng lẽ tên của thiếp thân không hay sao?”
“Ha ha ha, đương nhiên là hay.” Tiêu Thiên cười gật đầu, nhẹ nhàng khép hộp quà lại, chuẩn bị rời khỏi.
Không thích hợp, hắn cảm thấy Lạc Nữ Ái này cực kỳ không thích hợp, ánh mắt kia quá làm càn.
Giống như là muốn ăn mình vậy ấy.
“Nếu như cô nương có rãnh rỗi...”
Lạc Nữ Ái một phát bắt được tay Tiêu Thiên, nâng hai mắt nóng bỏng nhìn đối phương: “Thiếp thân có chuyện quan trọng.”
“Hả?”
“Thiếp thân đến từ Mặc quốc Uyên Sự.” Đầu ngón tay Lạc Nữ Ái chấm vào nước trà, viết trên bàn đá: “Thiếp thân, thật ra là trưởng công chúa của Mặc quốc Uyên Sự này.”
“Mặc quốc Uyên Sự gặp đại nạn, phụ hoàng để cho ta mang đi bí khố trong nước, chạy đi xa tha hương.”
“Không có lúc nào là thiếp thân không nghĩ phục quốc, sau đó giết trở về, báo thù thay cha mẹ.”
“Thế nhưng công pháp tổ truyền của Mặc quốc Uyên Sự cần nam nữ phối hợp mới có thể tiến nhanh, vì vậy muốn tìm được một người phu quân có thể giao phó được, cùng hoàn thành việc khôi phục đại nghiệp.”
Lạc Nữ Ái nói đến đây, nắm chặt tay Tiêu Thiên: “Hôm qua gặp nhau, chính là khảo nghiệm.”
“Ngay tại một khắc đó ta đã hiểu, chàng chính là người mà ta đau khổ tìm kiếm kia.”
Tiêu Thiên nghẹn họng há hốc mồm, trong đầu có một suy nghĩ.
Bách tính Đại Viêm, người người tiên tri?