Chí Thiện Nhuyễn Phạn Thiên Tôn.
Không giải thích được có người đưa cơm mềm qua đây, đây không phải Nhuyễn Phạn Thiên Tôn thì là cái gì?
Không nên không nên!
Tiêu Thiên điên cuồng lắc đầu, phỉ nhổ bản thân mình không gì sánh được.
“Tiêu Thiên ơi Tiêu Thiên, sao ngươi có thể đọa lạc như vậy chứ.”
“Một chén cơm mềm ăn không đủ no, còn muốn ăn hai chén, không sợ chết no à?”
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của Tiêu Thiên dần dần rõ ràng hơn, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Lạc Nữ Ái.
“Vị công chúa điện hạ này, ngươi có điều không biết, ta là Thân Vương chính cung được đương kim Nữ Đế Đại Viêm cưới hỏi đàng hoàng.”
“Loại chuyện một phu hầu hạ hai nữ, ta không bao giờ làm được.”
“Điều này đối với Tử Nhược Yên không công bằng, đối với ngươi cũng không công bằng, biết không?”
“Tại đây ta vẫn còn muốn khuyến một câu, tiền chưa chắc có thể giải quyết được vấn đề, Đại Viêm Nữ Đế càng có tiền hơn ngươi, nàng có khoe khoang không?”
“Không có!”
“Tiêu Thiên ta cũng không phải người tham của, linh thạch này ngươi lấy về đi, với tư cách vốn liếng để phục quốc, cũng không thể lãng phí như vậy được.”
Nói rồi Tiêu Thiên trả hộp quà nọ lại cho Lạc Nữ Ái.
Lạc Nữ Ái nghe Tiêu Thiên giáo huấn mình, lòng tràn đầy vui mừng, một tay chống cằm nhìn đối phương; “Cái này có gì lãng phí chứ, ta có nhiều tiền hơn Nữ Đế Đại Viêm kia nhiều, chính là chút linh thạch này, chẳng bõ vào đâu cả.”
“Làm sao có thể, một công chúa mất nước như ngươi, cho dù có mang theo bí khố thì cũng là bí khố mất nước, có thể nhiều đến đâu chứ?”
“Ngươi có điều không biết, nếu như ấn theo giá cả của linh thạch trung phẩm này thì tiểu kim khố của Nữ Đế Đại Viêm người ta ít nhất phải hơn trăm triệu.”
Tiêu Thiên lời nói thấm thía, thực sự không phải là khoe khoang, mà là hy vọng khiến Lạc Nữ Ái hiểu ra.
Loại tư tưởng nhiều tiền hơn ai khác là không được.
Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn...
Vù!
Kim quang lóe ra, một tòa bảo khố giống như là bị chen chúc ra từ không trung, hóa thành cánh cửa hoàng kim, rơi xuống trước mặt Tiêu Thiên.
Cánh cửa mở ra, bên trong phát ra ánh sáng chói mắt, bảo quang tuôn trào, lộng lẫy cực kỳ.
“Thế nhưng tài phú trong bí khố này của thiếp thân, nếu như dùng linh thạch trung phẩm để tính toán thì có mấy chục tỷ lận ~~”
Tiêu Thiên trừng mắt, rất lâu sau vẫn không cách nào hoàn hồn.
Khi hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn Lạc Nữ Ái thì phát hiện chiếc quạt nhỏ màu tím của đối phương đã che đậy nửa dưới của gương mặt.
Cặp mắt sáng rực rỡ kia đang nhìn vào mình chằm chằm.
Khi ánh mắt của hai người giao nhau, Lạc Nữ Ái dí dỏm nháy mắt một cái với Tiêu Thiên.
Đáng giận, khiến các nàng ra vẻ thành công rồi!
Trên thực tế...
Các nàng quá giàu.
Không nói cái khác, chỉ riêng bí khố tự thành một không gian, có thể lớn có thể nhỏ này đã lợi hại hại hoàng cung của hoàng triều Đại Viêm rồi.
Chứ đừng nhắc đến linh thạch hầu như muốn chói mù cặp mắt trong bảo khố.
Thái quá!
Khó trách, cũng chỉ có gia đình như vậy mới có thể trưởng thành lớn đến thế.
“Đúng vậy, so với Tử Nhược Yên thì ngươi có nhiều nhiều lắm.” Tiêu Thiên cảm khái xong, dời ánh mắt ra khỏi bí khố.
“Chính như những gì ta đã nói lúc trước, tiền không thể giải quyết vấn đề gì.”
“Ta sinh sống ở Đại Viêm rất tốt, rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”
Tiêu Thiên vừa nói vừa đi tới trước mặt Lạc Nữ Ái, giơ tay lên thành đao rồi đập mạnh xuống.
Lạc Nữ Ái vẫn nhắm hai mắt, chờ đợi cơn đau đớn kéo tới.
Cộp!
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, không hề có chút đau nhức nào, Lạc Nữ Ái bất ngờ mở hai mắt ra.
“Cho nên ấy, ngươi tới chậm rồi!” Tiêu Thiên nhếch miệng cười.
“Câu nói ngực to mà không có não này thật đúng là đủ chính xác, sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa, nào có đem chính mình của cải như thế biểu diễn cho người khác nhìn.”
Lạc Nữ Ái mắt nhìn nam nhân trước mắt mà không chớp, lựa chọn và lời nói của đối phương khiến cho mình thật bất ngờ.
Đối mặt với nụ cười sáng lạn kia của Tiêu Thiên, nỗi lòng của nàng giống như bị cái gì đánh trúng.
“Thiếp thân, hình như càng thích chàng hơn rồi.” Ánh mắt Lạc Nữ Ái đầy lửa nóng, không hề che giấu tình cảm của mình chút nào: “Cho dù bị từ chối ba nghìn lần, thiếp thân cũng sẽ không từ bỏ đâu ~”
“...” Tiêu Thiên vỗ một cái lên trán mình, suýt chút nữa thì quên thuộc tính mới thức tỉnh của cô nàng này.
“Có điều thiếp thân cũng sẽ không khiến Tiêu ca ca quá khó xử, không bằng ở chung nhìn trước như bạn bè bình thường với nhau, thế nào?” Lạc Nữ Ái phe phẩy chiếc quạt nhỏ.
Vẻ mặt Tiêu Thiên hoài nghi nhìn đối phương: “Bạn bè bình thường?”
Lạc Nữ Ái rất nghiêm túc gật đầu: “Không sai, chính là bạn bè bình thường, chỉ là tâm sự, trò chuyện, gặp gỡ rất thông thường.”
“Nghĩ đến có thể sẽ làm trễ nải thời gian của Tiêu ca ca, mỗi tháng thiếp thân cho ngài một triệu linh thạch, coi như là tiền trà nước nói chuyện phiếm, thế nào?”