Chương 10: [Dịch] Loạn Thế Thư

Sát Nhân Triệu Trường Hà (2)

Phiên bản dịch 5537 chữ

Một nữ tử đạp ánh trăng mà đến, thắt lưng bềnh bồng,phảng phất như Nguyệt Thần quá độ xuống nhân gian.

Dù bị cái bóng che khuất, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng đây chắc chắn không phải Nhạc Hồng Linh...

Thế giới này nữ nhân đều mạnh như vậy?

- Tuy danh xưng có chút thô tục, nhưng Xuân Thủy kiếm pháp này xem ra cũng được.

Chu Tước tôn giả kia cũng hướng về phía bên này bay đến, từ thật xa đã vung tay bắn ra mấy viên “ám khí” đen xì văng về phía nữ tử thần bí kia.

Nàng vô thức đem ám khí đánh văng xuống mặt đấy, đôi mắt đẹp có phần ngưng trọng.

Kia nào phải ám khí gì, rõ ràng là mấy khỏa đầu người, trong đó có một cái chính là Lạc trang chủ.

Lạc Chấn Vũ thấy vậy càng hoảng sợ, lê lết kéo mình bò đến, trốn phía sau lưng nử tử.

Chu Tước tôn giả hạ xuống giữa sân, lười biếng cười nói:

- Không ngờ lại là Đường thủ tọa không ngại đêm tối đến cứu viện, xem ra Lạc gia trang quả nhiên...Ha ha, đánh tiếc ngài đến chậm một bước, Lạc gia lão cẩu đã chết, Đường thủ tọa bệnh tật quấn thân, hà tất phải cùng chúng ta liều mạng? Chẳng bằng quay về đi?

Triệu Trường Hà lặng lẽ dò xét, vị Chu Tước tôn giả này cũng là một nữ nhân mặc áo đỏ, chỉ khác là Nhạc Hồng Linh là trang phục theo lối võ sĩ, còn nàng này một thân trang phục có phần giống áo bào tế tự, phía trên có thêu hoa văn kỳ dị.

Nửa trên mặt của nàng bị mặt nạ che khuất, nhìn không ra diện mạo cùng tuổi tác thật sự. Mặt nạ điêu khắc hình dáng một loài hỏa điểu, mỏ chim bao trùm lên chóp mũi, phía dưới lộ ra cánh môi đỏ thắm vô cùng gợi cảm. Qua khe hở của mặt nạ, đôi mắt nàng lộ rõ nét giễu cợt dưới trời đêm.

Nữ tử được xưng là Đường thủ tọa đưa lưng về phía Triệu Trường Hà, trên người mang áo lông chồn rất dày. Lúc này nàng che miệng ho khan, không ngờ thật có chút thở hồn hển như người bệnh, ho một lúc lâu mới chậm rãi nói:

- Đây là Đại Hạ.

Trong thời gian nàng nói, một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, là những Huyết Thần Giáo đồ khác từ bốn phía tụ lại, trong đó có một tên đại hán y phục đẫm máu nói:

- Lạc gia thân quyến đều đền tội, chỉ còn lại Lạc Chấn Vũ.

- Làm phiền Tiết giáo chủ - Chu Tước tôn giả cười nói – Đường thủ tọa, bọn ta chẳng biết vì sao chỉ có ngươi đến đây, nhưng ngươi thân thể chưa lành, một người làm sao bảo hộ được tên què sau lưng kia. Nếu chính mình cũng mất mạng ở đây thì thật đáng tiếc...

Đường thủ tọa cũng chẳng nhiều lời, nâng kiếm chỉ vào đối phương, nhất thời tạo thành cục diện giằng co.

Triệu Trường Hà trong lòng thầm nghĩ cái danh tự Đường thủ tọa này rất có thể là một loại quan chức, nàng chẳng biết tại sao chỉ đến đây có một mình, nói không chừng sau lưng còn có đại quân thúc ngựa chạy tới. Nhìn bộ dạng của Chu Tước tôn giả này cũng rất kiêng kị Đường thủ tọa, chỉ cần kéo dài chốc lát, có khi thật đợi được đại quân đến cứu Lạc Chấn Vũ.

Hắn thấy Lạc Chấn Vũ kéo lê cái chân bị thương nằm lăn lóc trên mặt đất, lòng bỗng nảy ra ý tưởng lớn mật, bất ngờ từ sau cửa viện thò đầu ra hét lớn:

- Ai nói chỉ có một mình? Chỉ cần Đường thủ tọa có thể cản bọn họ lại giây lát, chúng ta có thể cõng thiếu trang chủ chạy trốn.

Lạc Thất đứng bên cạnh há hốc nhìn y.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Chu Tước tôn giả cùng Huyết Thần Giáo đồ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, cả Đường thủ tọa đều quay đầu nhìn lại.

Triệu Trường Hà không có thời gian lưu tâm đến đôi mắt như thu thủy trong veo kia, y nhanh chân bước tới đỡ Lạc Chấn Vũ:

-Thiếu trang chủ, để ta cõng ngươi đi.

- Lưu lại.

Chu Tước Tôn giả tiện tay ném ra một đạo hồng mang.

“Hắc” Một tiếng, Đường Thủ Tọa im lặng không lên tiếng ngăn lại.

Thấy mình thật sự có hy vọng thoát thân, Lạc Chấn Vũ mừng rỡ như điên dựa vào Triệu Trường Hà đứng dậy:

- Hảo, hảo, sớm biết ngươi hiền lành chất phác...... Phốc......

Lời còn chưa dứt, một thanh trường đao đã đâm thẳng vào trái tim của hắn.

Lạc Chấn Vũ trợn to hai mắt, cúi đầu nhìn thanh đao cắm thẳng vào tim, lại theo sóng đao nhìn về phía tay cầm đao, cuối cùng nhìn về phía chủ nhân thanh đao.

Trong ánh lửa phập phồng, đôi mắt Triệu Trường Hà ánh lên vẻ hung ác tương phản hoàn toàn với hai chữ thiện lương được gán cho y.

Huyền quan tam trọng thì ghê gớm lắm sao, cuối cũng cũng không phải là đao thương bất nhập a.

Triệu Trường Hà biết Lạc Chấn Vũ dù sao cũng là người luyện võ, nếu mình trực tiếp cầm đao đi qua tất nhiên khiến đối phương sinh lòng cảnh giác, chắc chắn không thể ra tay, chỉ có thể diễn trò để hắn mất cảnh giác, quả nhiên có thể nhất kích tất sát.

Bên kia Chu Tước tôn giả cùng Đường thủ tọa đều sững sờ đến ngừng cả đánh nhau.

Triệu Trường Hà thở hổn hển, thấp giọng nói:

- Đây là công trạng ta dùng để nhập giáo...Tôn giả sẽ không để ta bị quan phủ bắt đi chứ?

- Phải.

Chu Tước tôn giả sóng mắt lưu chuyển, thế mà lách mình bảo hộ ở trước mặt Triệu Trường Hà.

Đường Thủ Tọa thản nhiên nói:

- Một tên phản chủ mà thôi, các ngươi thu nạp hắn có ích gì.

- Phản chủ? – Triệu Trường Hà cười lớn – Hắn là chủ cái mẹ gì.

Nói xong lại hung tợn cắm đao vào sâu thêm mấy tấc:

- Lúc ngươi giết sạch Triệu Thố, có từng nghĩ đến kết cục ngày hôm nay!

Lạc Chấn Vũ rên thảm hai tiếng, trong mắt có chút vỡ lẽ cùng hối hận, lại không nói nổi ra lời, rất nhanh liền bỏ mạng.

Đường thủ tọa yên lặng nhìn Triệu Trường Hà, nhớ tới thảm trạng nhìn thấy trên đường đến đây, trong lòng đã hiểu rõ tình huống. Nàng thở dài, nói khẽ:

- Chuyện hệ trọng thế này, ngươi đáng ra không nên biết, ngươi...có hối hận không?

- Khoái ý ân cừu, suy nghĩ thông suốt, có gì phải hối hận!

Đường thủ tọa lắc đầu thở dài:

- Có dám lưu lại danh tính?

- Sát nhân, Triệu Trường Hà.

Bạn đang đọc [Dịch] Loạn Thế Thư của Cơ Xoa

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!