Một trong những thế gia của Đại Hạ, Lạc gia bị Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo diệt môn, trên dưới chó gà không tha, tin tức trong mấy ngày đã truyền khắp giang hồ, khiến thiên hạ chấn động.
Mặc dù Triệu Trường Hà đã nghe vài người thì thầm nhắc đến loạn thế, kỳ thực còn chưa có đến mức như vậy. Thiên hạ hôm nay dân chúng dấy binh nổi lên bốn phía, trộm cướp ngang ngược, dị tộc rình rập, danh gia vọng tộc đều độc chiếm một phương, người người rục rịch dã tâm...Nhưng trên danh nghĩa vẫn nằm dưới sự chi phối của đế quốc Đại Hạ. Đây chính là dấu hiệu một đế quốc đang trên bờ diệt vong, chỉ là chưa hoàn toàn đến thời điểm quần hùng trục lộc mà thôi.
Mặc dù đã có rất nhiều kẻ chiếm núi làm vua, nhưng ít nhất chưa một ai dám trực tiếp giương cờ tạo phản, bất quá chỉ dừng lại ở “Đạo phỉ”, “Ma giáo” các loại mà thôi.
Đây làn lằn ranh loạn thế điển hình, cơ bản chỉ chờ có sự kiện giết quan tạo phản, công thành đoạt đất các loại trường hợp xuất hiện, xem như sự kết thúc của quyền uy của triều đình đã triệt để.
Lạc gia không phải thế lực lớn, nhưng cũng đã truyền thừa lâu đời, có thể coi là đại tộc, chưa kể đến còn có một điểm rất đặc thù: dính dáng đến hoàng thất.
Lúc Triệu Trường Hà vừa đến đã nghe Nhạc Hồng Linh kể như vậy, mặc dù chẳng ai nói rõ được là liên quan gì, nhưng tin đồn chưa chắc đã sai. Cứ nhìn Đường thủ tọa đại quân còn chưa kịp tới đã ôm lấy thân bệnh tật đêm tối bôn tẩu cứu viện, đã là chứng cứ rõ ràng nhất.
Bây giờ thế gia vọng tộc có dính líu đến hoàng thất lại bị ma giáo trong một đêm diệt môn, đây không khác gì tát thẳng vào mặt của hoàng quyền, tựa hồ như báo hiệu cho loạn thế tranh đấu mở ra, một hồi gió tanh mưa máu sắp xảy đến.
Mà trong lúc ấy, một nhân vật vô danh cũng lặng lẽ thông qua Đại Hạ truy nã lệnh tiến vào tầm mắt thế nhân:
Sát nhân, Triệu Trường Hà!
............
Ngàn dặm xa xôi, tại Bắc Mang.
Tuyết lớn đầy trời bao phủ ngàn dặm núi non, bốn phía một mảnh trắng xóa.
Triệu Trường Hà đại danh đỉnh đỉnh lúc này lại nhức trứng vô cùng.
Hắn run rẩy đứng trên đỉnh núi gió tuyết gào thét, xiêm áo trên người chẳng dày lắm, lạnh đến muốn chết đi sống lại nhìn về phương xa. Lạc Thất đứng bên cạnh y, cả hai sắc như như bị băng tuyết bao phủ, không chút biểu tình.
Hôm đó Đường thủ tọa một mình một thân thể bệnh tật, không cách nào cưỡng ép từ trong vòng vây của Ma giáo lấy đầu hắn, chỉ đành mang theo thi thể của Lạc Chấn Vũ rời đi.
Có “Đầu danh trạng” này, Triệu Trường Hà đương nhiên được Ma giáo thu nạp, đồng thời Lạc Thất gần hồ hưởng trước ánh trăng cũng được mang theo bên người, hắn bị coi là đồng bọn của Triệu Trường Hà.
Rất hiển nhiên Lạc Thất chưa từng có ý định gia nhập vào Ma giáo, nhưng cũng không dám chạy trốn, bất đắc dĩ đành theo đến nơi này. Hắn cả đời ở trong trang, chưa từng lặn lội đi xa, nên dọc đường đi sắc mặt thủy chung một màu u ám.
Triệu Trường Hà cũng rất thông cảm cho tâm tình tồi tệ của Lạc Thất, nhưng y không cảm thấy mình đã hố y. Dù sao Lạc gia trang đều chết cả rồi, nếu không có vở hài kịch này thì hắn và Lạc Thất có thể sống sót hay không cũng khó mà nói. Coi như Đường thủ tọa thật có thể cứu được Lạc Chấn Vũ, thì cũng đâu còn tâm sức để cứu thêm một tên ngoại môn đệ tử, cuối cùng vẫn là thập tử nhất sinh a. Nói trắng là là Triệu Trường Hà đã tự cứu mình khỏi kết cục táng thân dưới đao mổ của bọn Ma Giáo.
Kỳ thật Lạc Thất trong lòng cũng minh bạch điểm ấy, nên bày vẻ mặt thối ấy ra nhưng vẫn rất tự nhiên đi theo Triệu Trường Hà. Triệu Trường Hà cũng vui vẻ làm như thế, dù sao lúc này cũng chỉ còn hai người bọn họ là quen thuộc.
Về phần gia nhập Ma giáo, hắn ngược lại không chút e dè, việc đến nước này rồi, gia nhập thì gia nhập thôi. Lạc gia so với Ma giáo chắc gì đã tốt hơn?
Trên đường đi đệ tử Ma giáo không ngờ cư xử với bọn hắn rất lễ độ, không chút thô lỗ mang theo bọn hắn cùng về. Đám người này đối với hành vi của Triệu Trường Hà rất có cảm tình, suốt ngày đều khen hắn là tay hảo hán làm Triệu Trường Hà ê ẩm cả lão nhị.
Bắc Mang, Bắc Mang...Trong thế giới trước kia của y cũng có ngọn núi này, lại rất nổi danh là đằng khác. Nên khi mới nghe qua hắn liền tưởng thế giới này tương đồng với Hoa Hạ cổ đại về mặt địa lý, kết quả Bắc Mang kia cùng Bắc Mang hắn biết không có nửa điểm quan hệ. Ngọn núi hoang vu này bốn phía không có dấu chân người, ngàn dặm tuyết phủ, ngoài có một tòa thành nhỏ cũng ngập đầy quạnh quẽ, căn bản chẳng phải đất lành.
Đây không phải Hoa Hạ cổ, là một thế giới hoàn toàn khác, chỉ không biết đến tột cùng có liên quan gì đến giấc mơ của mình, chẳng lẽ vì đây là thế giới trong mộng của mình, cho nên nơi này địa lý cùng Hoa Hạ tương tự, ngôn ngữ cũng là tiếng Quan Thoại tiêu chuẩn?
Triệu Trường Hà chẳng biết, nhưng cảm giác cực kỳ khó chịu. Đi đường mấy ngày hôm nay, ngủ đi ngủ lại nhiều lần như vậy vẫn không thấy có dấu hiệu trở về thế giới hiện thực. Y biết, đã không trở về được nữa rồi.
Triệu Trường Hà chưa bao giờ có nguyện vọng xuyên không, trong nhà y vẫn còn ba mẹ, xuyên xuyên cái rắm, lúc này ước mong lớn nhất của y chỉ là được trở về nhà.
Bất kể giết được ả yêu nữ kia có thể trở về hay không...Tóm lại nếu cô nàng xem bói kia có khả năng làm mình xuyên không, hẳn nàng cũng có khả năng đưa mình trở lại. Bởi thế ưu tiên hàng đầu lúc này là mau chóng tu luyện lớn mạnh, tỉ như mở ra cái gọi là nhân thể huyền quan, từ đó có khả năng tìm được đường trở về.
Không nói những cái khác, nếu không luyện công sợ rằng hắn sẽ chết cóng ở đây trước.
Lạc Thất bên cạnh đột nhiên mở miệng:
- Ngươi là vì học được Ma giáo công pháp mới phải làm thế này?
Triệu Trường Hà quay đầu nhìn hắn một cái, thấy Lạc Thật vẫn không có biểu lộ gì y bèn lắc đầu nói:
- Không có chuyện đó, ta chỉ là thay thôn dân Triệu Thố báo thù, cũng coi như tự vệ. Bằng không chúng ta chỉ có thể bỏ mạng tại đó.
Lạc Thất tiếp tục hỏi:
- Vậy báo tên giả là được rồi, vì cái gì phải đặt ra Sát nhân Triệu Trường Hà kiêu ngạo như thế?
Triệu Trường Hà cười đáp:
- Biết đâu Triệu Trường Hà cũng chỉ là tên giả a? Như thế về sau lăn lộn bên ngoài ai biết ta là ai...
Lạc Thất nhất thời nghẹn lại, nghiêng đầu không nói, có chút manh.
Triệu Trường Hà lúc này nói:
- Là tên thật.
Lạc Thất:
- Con mẹ nó.
- Ta cũng lười giấu đầu giấu đuôi, đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ a – Triệu Trường Hà nhe răng cười – Lại nói, ngươi không cảm thấy câu nói kia của ta rất ngưu bức sao?
Lạc Thất sững sờ, không biết trả lời thế nào.
Mạo hiểm như thế, chỉ vì trang bức?