Triệu Trường Hà thở dài:
- Mà tên thật tên giả có gì quan trọng, lệnh truy nã của ta xem chừng đã dán khắp tứ phía, chỉ cần vẽ khuôn mặt giống ta, thì tên nào cũng đều như thế...Ài, hy vọng Đường thủ tọa khả năng hội họa có chút kém đi.
Lạc Thất cười lạnh:
- Đường thủ tọa nổi danh cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông, tài mạo song tuyệt, nổi danh khắp Đại Hạ.
Triệu Trường Hà nhún vai:
- Quên đi, làm cũng đã làm rồi, sợ ích gì.
Lạc Thất cũng không xoắn xuýt chỗ này, bất quá lại nói:
- Kỳ thật ngươi bị truy nã cũng chẳng sao....Chỉ là đám người này kéo chúng ta về không ngờ lại không phải Tứ Tượng Giáo mà là Huyết Thần Giáo, ngươi có hối hận không? Huyết Thần Giáo thực lực cũng không khác Lạc gia là mấy, nội tình có khi còn không bằng.
Triệu Trường Hà vốn cũng cho rằng bọn họ sẽ gia nhập Tứ Tượng Giáo, bởi vì diệt Lạc gia rõ ràng không phải Huyết Thần Giáo mà là Chu Tước tôn giả, Huyết Thần Giáo chẳng qua là tay đấm. Kết quả Đường thủ tọa vừa đi, Chu Tước tôn giả cũng trực tiếp đi mất, một lời cũng không lưu lại, bỏ lại đầy sân Huyết Thần Giáo đồ, không theo bọn chúng thì làm sao a.
Hơn nữa còn không được đi theo Tiết giáo chủ tới tổng đà, mà chỉ được đưa tới Bắc Mang phân đà, lộ rõ ý không được xem trọng.
Ngẫm lại thì cũng đúng, hắn bất quá là một thanh niên chưa từng tu hành, lại còn phản chủ, ai sẽ xem trọng kẻ không có tiền đồ như vậy? Chỉ là Ma giáo cần chiêu mộ nhân thủ, nếu y đã nộp đầu danh trạng thì tất nhiên sẽ coi y là đồng bọn, không thu nhận thì đi nơi nào tìm người bây giờ.
Nếu như Triệu Trường Hà trẻ hơn mấy tuổi, lại có tu vi cường hãn, nói không chừng sẽ được một cái chức vụ tốt. Không giống bây giờ, bên trong đang tiến hành tế lễ, bọn hắn chỉ được phép đứng ngoài quan sát, cắn răng chịu gió lạnh.
- Không hối hận, có chỗ là được rồi. Ngược lại ở Lạc gia cũng bị giết mà thôi, có thể làm gì a?
Triệu Trường Hà cũng không có nói lung tung, ngược lại hỏi:
- Ngươi còn giận ta? Suốt đoạn đường này cứ bày bộ mặt thối đó ra, Lạc gia cũng không phải ta diệt, nếu không có ta bày một màn kịch này thì mệnh ngươi có hay không còn chưa chắc. Chẳng lẽ ngươi còn muốn ngu trung với Lạc Chấn Vũ, báo thù cho hắn sao?
Lạc Thất thở dài:
- Ngươi nói cũng không sai, diệt Lạc gia là Tứ Tượng Giáo cùng Huyết Thần Giáo, ta trách ngươi làm cái gì? Chỉ có đều nhân sinh trong thoáng chốc bị xáo trộn, tương lai mờ mịt, cảm xúc có chút không tốt, cũng không phải cố ý cho ngươi khó chịu, mong lý giải.
Triệu Trường Hà cũng hiểu y, lại hỏi:
- Vậy ngươi căm hận Huyết Thần Giáo sao? Ngươi cũng xem như thân tín của Lạc gia, cha mẹ ngươi...Có ở trong đó hay không?
- A... – Lạc Thất lắc đầu – Cha mẹ ta sớm đã không còn nữa...Chỉ là kỳ quái, bọn hắn vì sao lại muốn diệt Lạc gia?
Tại sao muốn diệt Lạc gia, việc này đích xác rất trọng yếu, Triệu Trường Hà rất nhanh nghĩ đến là bài thứ 2 mà y rút được: “Vị trí an toàn”. “Con mắt sau lưng” thật sự rất hữu hiệu, như thế tất nhiên thẻ bài thứ hai này cũng không có khả năng vô dụng a, Lạc gia tất có liên quan gì đó, chờ đến lúc nhập giáo có lẽ có thể hỏi một chút...
Lạc Thất lại nói:
- Huyết Thần Giáo không khó lường, thần bí như Tứ Tượng Giáo, ngược lại thường xuyên hoạt động trên giang hồ, mời chào các loại giặc cướp làm loạn bốn phía...Cho nên bọn hắn chia ra làm giáo đồ chính thức cùng đạo tặc, ta và ngươi đến cùng có thể được đãi ngộ thế nào cũng khó nói... Nếu như ngươi thật có thể nhập giáo, về sau chiếu cố ta nhiều một chút.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân hắn chủ động hòa hoãn quan hệ. Triệu Trường Hà mới là người lập công, khả năng lớn sẽ được nhập giáo.
Triệu Trường Hà trong lòng cũng có cân nhắc, lúc trước Nhạc Hồng Linh đoán lầm bọn áo đen đồ sát Triệu Thố là đạo tặc của Huyết Thần Giáo, cũng bởi vì võ học của bọn chúng quá tệ, nhìn không ra thể thống gì. Có thể tưởng tượng được nếu y trở thành loại đạo tặc này, vậy thì thật vô dụng.
Đúng vào lúc này, phía sau mật thất mở ra một khe nhỏ, có người theo trong khe cửa hô: “Đà chủ để cho hai vị đi vào nói chuyện.”
Hai người thầm nghĩ cuối cùng đã đến, liếc nhau, quay đầu đi vào.
Hồ băng trên đỉnh núi phía dưới có mật thất, đường mòn phía sau mật thất uốn lượn hướng xuống dưới, thông hướng sâu trong lòng núi.
Không gian trong lòng núi không lớn cũng không nhỏ, có một cái huyết trì (ao máu) lượn quanh tế đàn, khoảng trống bên cạnh có thể chứa mấy trăm người tham gia tế tự.
Đây là tế đàn của phân đà Huyết Thần Giáo, nhiều tên đạo tặc tôm tép không được phép đi vào, chỉ có thể tại băng thiên tuyết địa dựng trại mà ở, chịu đựng giá rét.
Bên huyết trì lúc này đuốc đốt sáng rực, hơn một trăm giáo đồ chính thức quay quanh tạo thành một trận hình kỳ quái, ngồi im cầu nguyện. Phân đà chủ ở bên trên tế đàn lẩm bẩm điều gì đó, đại khái cầu huyết thần phù hộ cho hành động tiếp theo thuận lợi vân vân.
Cho nên đây là “giáo phái”, không phải tông môn.
Bất quá nhìn kỹ, khung cảnh lúc này cũng không có cảm giác sóng máu dâng trào huyền bí gì đó, ngược lại có chút cảm giác mê tín.
- Trên đời này có thần sao? - Triệu Trường Hà thấp giọng hỏi Lạc Thất.
- Có – Lạc Thất rất chắc chắn đáp – Ta chưa từng thấy chân thần, nhưng thần tích để lại rất nhiều...Tất cả mọi người đều tin.
- Thần tích gì? – Triệu Trường Hà vội hỏi.
Hắn vốn cho rằng thế giới này nên là thế giới tiên hiệp, nếu không làm sao giải thích được việc cô nàng xem bói kia có khả năng mang người xuyên không đến đây?
Lạc Thất kỳ quái nhìn hắn một cái:
- Ngươi không biết?
- Ta không biết a.
- Con mẹ nó ngươi sống ở trên đời bao nhiêu năm, thế mà chưa xem qua “Loạn thế thư”!”
P/S: Bắc Mang là tên một ngọn núi ở phía bắc Lạc Dương 11 dặm. Lăng tẩm các vua đời Đông Hán và mộ các danh thần đời Đường phần nhiều ở đó.