- Loạn Thế Thư? Đó là thứ gì?
Triệu Trường Hà có chút e ngại, sách này rất nổi tiếng sao, chẳng lẽ người của thế giới này đều phải đọc qua? Kinh Thánh cũng không đến mức độ này đâu nhỉ. Vậy nếu như có thể trở về hiện thực, ta vụng trộm lên Qidian đăng một quyển sách mới, đặt tên là “Loạn Thế Thư” thì liền sẽ hot sao?
Lạc Thất liếc mắt, còn chưa kịp trả lời đã nghe tiếng phân đà chủ nói:
- Tế tự hoàn tất, chư vị trở về tự mình tu hành. Còn hai người các ngươi, lại đây có chuyện cần nói.
Cả hai nhất thời im lặng, vòng qua huyết trì mà lên đài.
Phân đà chủ không nóng không lạnh nói:
- Hai vị là người có công. Ý của giáo chủ là cho cả hai một chức vụ nào đó để tỏ rõ lòng ái tài của Thánh giáo chúng ta. Bắc Mang phân đà cũng mới lập cách đây không lâu, bây giờ nhiều nơi đều thiếu nhân thủ, không biết hai vị có sở trường gì? Bản tọa có thể chọn cất nhắc vào chỗ thích hợp.
Phân đà chủ kỳ thực cũng tính là người quen, y chính là kẻ áo đen dùng ám khí đem Lạc Chấn Vũ đánh gãy chân vào đêm hôm ấy, tên thật là Phương Bất Bình.
Lạc Thất giành giật nói:
- Tại hạ đã nhất trọng huyền quan.
Phương Bất Bình có chút kinh ngạc nhìn y dò xét:
- Dựa vào Lạc gia ngoại môn võ học mà đột phá nhất trọng thiên?
Lạc Thất nói:
- Đúng vậy.
- Thật không dễ dàng, là một nhân tài.
Phương Bất Bình rõ ràng so với Triệu Trường Hà có mắt nhìn hơn nhiều, trầm ngâm chốc lát liền nói:
- Mùa đông tới rồi, phân đà của chúng ta cần thường xuyên ra ngoài tích trữ lương thực, ngươi có thể dẫn dắt một đạo nhân mã...Ngươi có tư cách đó.
Cái gọi là ra ngoài tích trữ lương thực, khả năng chính là đi cướp bóc nhỉ,cũng không biết thằng ngốc Triệu Trường Hà có hiểu không, Lạc Thất vừa nghe đã hiểu. Thần sắc hắn không nhìn ra điểm gì biến hóa, chắp tay nói:
- Đa tạ đà chủ thưởng thức.
Hắn tự hiểu ý nghĩa của ba từ “người có công” này, cho nên tranh thủ bày ra thực lực bản thân để hy vọng được xem trọng. Hiệu quả có vẻ rất tốt, ít nhất cũng được bổ nhiệm làm một tiểu đầu mục, không còn bị xem là thứ ăn bám Triệu Trường Hà nữa.
Phương Bất Bình dường như nhìn ra được tâm tư của Lạc Thất, khẽ mỉm cười một cái, cũng không ý kiến gì, ánh mắt nhìn về phía Triệu Trường Hà:
- Còn ngươi?
Triệu Trường Hà nói:
- Ta chưa từng luyện võ.
Phương Bất Bình cười có chút trào phúng:
- Một đao ngươi đâm Lạc Chấn Vũ kia, ai thạo nghề cũng nhìn ra được ngươi là một con gà mờ. Cho nên ngươi có năng lực gì khác, biết chứ hay tính toán các loại?
Mặc dù Triệu Trường Hà cảm thấy mình có kiến thức hiện đại làm căn bản, kiếm miếng cơm ở đây không khó gì, nhưng mình tới đây cũng không phải sống qua ngày.
Hắn hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:
- Trên đường đi nghe các huynh đệ nói, võ công của thánh giáo có thể mở ra đường tắt, không ít công pháp cũng không yêu cầu tập luyện từ nhỏ...Không biết tại hạ có thể gia nhập thánh giáo, học lấy võ công hay không?
Phương Bất Bình nheo mắt lại.
Thần công trấn phái của Huyết Thần Giáo là Huyết Thần Công, điều kiện để truyền thụ vô cùng hà khắc, chính đà chủ như không cũng không đủ điều kiện để được truyền thụ công pháp này. Nhưng nếu đã chính thức gia nhập vào giáo, truyền thụ một chút hạch tâm công pháp cũng là chuyện bình thường.
Triệu Trường Hà không giống với Lạc Thất, hắn là thật sự nhập giáo, ngay trước mặt Đại Hạ Trấn Ma Ty Đường thủ tọa giết người mà nàng muốn bảo vệ, loại người này chỉ có một con đường để đi, là triệt để hắc hóa theo bọn chúng, hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành giáo đồ hạch tâm.
Nên sở dĩ cho phép hai người bọn chúng tiến vào tế đàn nói chuyện chính là ý của giáo chủ, dự định thu nhận bọn hắn làm đệ tử trong giáo, bằng không cả hai đừng hòng vào được đây.
Chỉ có điều Phương Bất Bình trong lòng rất khó chịu.
Mình mới là người đánh bị thương Lạc Chấn Vũ kia mà! Công lao dưới tay vuột mất, bị tên nhà quê này chiếm được tiện nghi. Mặc dù lúc đó Đường thủ tọa đã tới, hắn đích xác không giết được Lạc Chấn Vũ, nhưng nhìn Triệu Trường Hà vẫn có chút khó chịu, vô cùng khó chịu.
May mắn giáo chủ cũng không quá coi trọng chuyện này, để y ở phân đà của mình mà nói, có thể tùy ý chơi chết tiểu tử này, nếu y muốn nhập giáo, chờ mấy tháng lại nói a...
Phương Bất Bình trầm mặc phút chốc rồi chậm rãi nói:
- Không chỉ riêng công pháp của Huyết Thần Giáo chúng ta...Phàm là bị người đời gọi là ma công, trong mắt bọn hắn đều quy vào loại “chỉ vì mục tiêu trước mắt”, phần lớn không cần tập luyện từ nhỏ, khổ tu quanh năm, mà lại tiến cảnh rất nhanh. Nhưng cũng vì thế mà có rất nhiều khuyết điểm, tỉ như tu hành rất thống khổ, cũng rất dễ tẩu hả nhập ma.
Triệu Trường Hà nói:
- Ta đã chuẩn bị tâm lý.
Phương Bất Bình cười lạnh:
- Chuẩn bị tâm lý cũng vô ích. Nếu không có tín ngưỡng tin vào Huyết thần, ngươi dựa vào cái gì chống cự đau đớn, có ai giúp ngươi chống đỡ tẩu hỏa nhập ma. Mà ngươi ngay cả huyết thần là cái gì đều chưa hiểu rõ, làm sao tạo thành tín ngưỡng?
Con bà nó, lại có chuyện như vậy... Triệu Trường Hà chỉ đành thở dài nói:
- Ta sẽ cẩn thận tìm hiểu.
- Chúng ta là giáo phái, không phải tông môn. Kẻ chưa từng tin vào Huyết thần, không thể nhập giáo. – Phương Bất Bình cười ra vẻ tự mãn – Cũng chớ trách chúng ta không ban thưởng cho người có công...Trước khi ngươi tiến vào khảo hạch để nhập giáo, bản tọa có thể truyền cho ngươi công pháp nhánh phụ, gọi là Huyết Sát Công, cũng coi như bồi đắp nền tảng cho ngươi. Tương lai nếu có thể trở thành huynh đệ trong giáo, hộ pháp sẽ tự truyền cho ngươi thần công.
Triệu Trường Hà muốn nói lại thôi, chỉ có thể chắp tay nói:
- Cảm tạ Phương Đà chủ.
Phương Bất Bình khoát tay:
- Đi đi, trước mắt các ngươi chỉ có thể cư trú trong sơn trại, chưa có lệnh triệu tập thì không được đi vào tế đàn. Đêm nay thêm cho các ngươi một cái đùi gà, coi như là thưởng công.
Triệu Trường Hà: “......”
Mẹ nó công lao to lớn như thể, thưởng chỉ được cái đùi gà? Tên đà chủ này là sợ đối với mình có ý bắt bẻ, về sau còn có thể bị làm khó.
Làm thế nào bây giờ?
Trong ma giáo rõ ràng không thể có người tốt rồi, sớm đã có dự cảm khắp nơi gặp khó khăn, cứ từ từ a, ít nhất bây giờ đã có công pháp.
...........