Chương 96 - An Ủi: Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Phiên bản dịch 4514 chữ

CHƯƠNG 96 - AN ỦI

CHƯƠNG 96 - AN ỦI

Pháp Vương bước đến chỗ Mục Thiên Ca mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, trực tiếp đối mặt với cô một lúc.

A, chết thật rồi.

Pháp Vương nghĩ sức mạnh của bình xăng này quả thật lợi hại làm cho mặt của cô gái này nổ tung luôn rồi.

Trần Lạc liếc nhìn Pháp Vương một cái, chết tiệt ngươi thật sự càng ngày càng chó rồi.

Mặc dù tang thi đã chết nhưng đám người lại không ai có vẻ vui mừng. Bởi vì đã chết mất ba chị em, nhân vật linh hồn của cả đội ngũ Mục Thiên Ca cũng chết. Hành vi cuối cùng của Mục Thiên Ca càng làm họ ớn lạnh hơn.

Lúc này, họ không những đau buồn mà còn mơ hồ không biết bước tiếp theo phải đi như thế nào và phải nghe ai đây?

Ai đến vác cờ dẫn đầu bọn họ đây?

Trần Lạc trước hết lấy viên tinh hạch đỏ từ trong đầu não của tang thi ra, trên mặt nổi lên ý cười, thứ đồ này đối với bản thân giúp ích được không ít. Sau đó Trần Lạc đi tới bên cạnh Thư Vân, đưa tay ra, nhẹ giọng nói:

"Ta đỡ ngươi đứng dậy."

Thư Vân liếc nhìn Trần Lạc một cái rồi đưa tay ra.

Trần Lạc nói:

"An ủi một chút các chị em của ngươi đi, người chết cũng cần phải chôn cất."

Trần Lạc gọi bốn người Phương Vũ đến bảo bọn họ đưa thi thể lên ngọn núi phía sau để tìm nơi chôn cất.

Thư Vân thì thầm nói cảm ơn.

Trần Lạc giả vờ hỏi:

"Các ngươi sau này có dự tính gì không?"

Thư Vân sửng sốt, dự tính? Đúng vậy, người còn sống cũng cần phải tiếp tục sống. Thư Vân không khỏi nhìn Trần Lạc. ...

Đám người thu dọn một chút, rồi ai về nhà nấy.

Thư Vân triệu tập tất cả mọi người lại.

"Các chị em, Mộ Thiên Ca chết rồi, mọi người có tính toán gì?"

Trước đó còn gọi chị ơi, chị à, bây giờ lại gọi thẳng tên Mộ Thiên Ca, không còn cách nào nữa cách làm của cô thật sự là làm cho người ta lạnh lòng.

Nghe Thư Vân nói vậy, trên mặt rất nhiều người lộ ra thái độ mờ mịt. Lúc Mộ Thiên Ca sống sót, các cô cũng không biết nên làm gì, chỉ là đi được tới đâu hay tới đó, sống một ngày tính một ngày. Giờ Mộ Thiên Ca chết rồi, càng làm cho các cô mê man hơn.

Có người nói:

"Thư Vân, vậy giờ ngươi dẫn đầu chúng ta đi. Trước kia ta không phục ngươi, nhưng vừa mới nãy ngươi dám ôm bình gas lao tới chỗ tang thi để cứu chúng ta, hành động này đến ta cũng thực sự không làm được."

Đám người lao nhao nhất trí đồng ý, Thư Vân mạnh mẽ hơn Mộ Thiên Ca nhiều, trong giờ phút nguy nan mới co thể nhìn rõ phẩm chất thật sự của một người.

Thư Vân, lúc có chuyện, cô thật sự dám xông lên.

Thư Vân khoát tay áo:

"Có người càng thích hợp hơn ta."

Đám người nhìn nhau, không thể nào, ai vậy?

Thư Vân Trầm giọng nói:

"Trần Lạc."

Lời này vừa thốt ra, đám em gái lập tức ồn ào lên.

"Vừa mới, anh trai kia, một kiếm đã chém chết tang thi, đẹp trai ngây người."

"Thanh kiếm trong tay hắn cũng là thật đỉnh, còn biết phát sáng nữa."

"Trọng điểm là ta tận mắt thấy Trần Lạc đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng tang thi, đó là siêu năng lực à?"

"Không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không thể tin được."

"Người đàn ông này quá mạnh, ta cảm giác đi theo hắn sẽ an tâm hơn nhiều."

Có em gái chần chờ nói:

"Nếu là hắn có ý nhìn trúng chúng ta thì sao bây giờ?"

"Phì, hắn mà nhìn trúng ngươi, cũng là ngươi được lợi đó. Cần gì hắn có ý đồ xấu chứ, chỉ cần hắn liếc mắt một cái, tối nay ta làm ấm giường cho hắn ngay."

"Không cần tối nay, bây giờ luôn cũng được."

"..."

Thư Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, nói chuyện càng lúc càng lệch đi xa.

"Trần Lạc còn nói với ta, chỗ của hắn có năm mươi tấn gạo, chỉ cần gia nhập vào đội ngũ của hắn, ta nghĩ trong thời gian ngắn chúng ta tuyệt đối sẽ không cần phải lo chết đói."

Có em gái kinh hãi hỏi lại, năm mươi tấn sao? Rồi lập tức bắt đầu tính toán:

"Bây giờ chúng ta còn hai mươi người, một người một ngày ăn một cân gạo là tốt rồi, một tấn là hai ngàn cân, một tấn đủ ăn trong một trăm ngày, năm mươi tấn, hự, năm ngàn ngày là mười lăm năm."

Lúc này, tất cả mọi người đều động tâm, không nói đến thực lực mạnh, ngoại hình đẹp trai, còn có lương thực. Đây không phải là đưa đùi cho ôm sao?

"Ta đồng ý."

"Ta cũng đồng ý."

"Ài, chúng ta thì muốn đó, nhưng liệu hắn có cần chúng ta không?"

Thư Vân nói:

"Để ta đi hỏi hắn xem sao, cũng có thể mà."

Thư Vân khá nắm chắc, dù sao chuyện Trần Lạc có lương thực là do tự hắn nói ra, chủ động như vậy rõ ràng là có ý. Tìm người phụ thuộc, dù sao cũng tốt hơn là sống như bèo tấm không rễ, trôi nổi khắp nơi.

Trần Lạc đang ở nhà, thanh thơi chờ cá cắn câu. Chẳng biết người ngu ngốc cỡ nào mới từ chối, đám này em gái lại không có dã tâm gì, chắc chắn không chạy được.

Quả nhiên, Thư Vân đã đến.

Bạn đang đọc Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn của Hận Niên Thiếu Vô Tri

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!