Chương 97 - Không Ai Từ Chối: Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn

Phiên bản dịch 4645 chữ

CHƯƠNG 97 - KHÔNG AI TỪ CHỐI

CHƯƠNG 97 - KHÔNG AI TỪ CHỐI

Trần Lạc nhẹ gật đầu:

"Chỉ cần các ngươi có thể tuân thủ theo quy tắc ta định ra là được."

Trần Lạc đi tới trước mặt mọi người, tằng hắng một tiếng, đứng trước hai mươi đôi mắt tỏa sáng lấp lánh đang chăm chú theo dõi. Lại nói, đám em gái này không có một ai xấu xí, người kém một chút cũng nằm trên mức dễ nhìn. Trần Lạc thần sắc nghiêm túc nói:

"Ta đương nhiên rất vui lòng khi thấy mọi người đoàn kết lại với nhau, nhưng có mấy điều ta cần nói rõ trước, nếu ai làm không được thì cứ việc nói ra."

Thư Vân gật đầu:

"Ngươi cứ nói đi."

Trần Lạc nói:

"Thứ nhất, mặc kệ bất cứ lúc nào, cũng phải tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, nếu như đã gia nhập mà lại không nghe chỉ huy, vậy cũng đừng có trách ta không nể mặt mũi. Đương nhiên, không có chuyện xấu linh tinh như các ngươi nghĩ. Có ai không nguyện ý ta cũng không ép buộc."

Không có người từ chối.

"Thứ hai, ở chỗ ta đây không phân biệt nam nữ, ta phân biệt nam nữ, tang thi có phân biệt nam nữ sao? Lúc chiến đấu, nam nữ đối xử như nhau, đừng có mà đến lúc đó nói rằng ta không dám, ta sợ hãi."

Sắc mặt Trần Lạc lạnh lùng:

"Một khi làm như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng."

Những em gái này có thể trốn thoát khỏi cao ốc công ty hơn ngàn người, ngoại trừ may mắn, thì tố chất tâm lý cá nhân cũng phải mạnh mẽ. Hơn nữa bọn họ dám chiến đấu, trước đó lúc ứng phó với tang thi, không một ai bỏ chạy. Tâm lý nhu nhược, sớm đã bị đào thải hết rồi.

Nhưng đã là cảnh cáo thì nên nói trước, một phần cũng để phòng ngừa các cô sinh ra loại ý nghĩ này.

"Thứ ba, khụ khụ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nếu như các ngươi cần tìm một người bạn đời, thì cố gắng tìm trong nội bộ chúng ta. Ranh giới lớn nhất cuối cùng của ta là, lỡ sau này các ngươi gặp được người mình yêu ở bên ngoài, thì hắn nhất định phải ở rể, gia nhập vào đội ngũ của chúng ta. Nếu ta thấy phù hợp thì sẽ để cho hắn gia nhập."

Ở rể sao?

Mấy em gái mắt trợn tròn.

Trần Lạc giải thích nói:

"Ta khổ sở bồi dưỡng người xong, kết quả các ngươi bị bắt cóc đi mất. Chuyện này thì nhỏ thôi, nhưng nếu như đối phương không có ý tốt, điều tra ra bí mật nội bộ chúng ta từ các ngươi, như vậy sẽ uy hiếp đến tất cả mọi người."

Trần Lạc bắt đầu rót canh gà đầu độc tâm linh bọn họ:

"Nếu như đối phương ngay cả chuyện nhỏ này cũng không đồng ý, vậy dựa vào đâu mà nói yêu thương các ngươi hả, không cần hắn cũng được."

Ngay cả shit của người âu yếm cũng không dám ăn, dựa vào đâu mà nói ngươi yêu hắn hả???!!!

Một đám em gái châu đầu ghé tai, lời Trần Lạc nói rất có lý, hơn nữa những chuyện này cũng còn quá xa, trước mắt các cô chỉ nghĩ muốn sống sót.

Cuối cùng Trần Lạc nói:

"Mà ta cam đoan, ta sẽ cố gắng hết khả năng để bảo vệ các ngươi an toàn."

Trần Lạc không vội, hắn ra cửa đẻ cho các cô vài phút suy nghĩ và thảo luận với nhau.

Không tới ba phút, Thư Vân đã chạy ra ngoài nói:

"Trần Lạc, mọi người đều đồng ý."

Trần Lạc nở nụ cười:

"Cảm ơn mọi người tin tưởng, tạm thời cứ để Thư Vân lãnh đạo các ngươi, Thư Vân phụ trách liên hệ với ta. Cũng không còn sớm nữa, mọi người bắt đầu nấu cơm đi, buổi trưa cho mọi người một chút vui vẻ bất ngờ."

Nhìn bóng lưng Thư Vân, Trần Lạc suy nghĩ, Thư Vân rất không tệ, có thể xưm như thành viên trung tâm mà bồi dưỡng. Nhưng bây giờ còn chưa thể cho cô thịt cá.

Vẫn còn sớm, sau này rồi tính.

Trưa nay ăn gì đây?

Không có gì để ăn, nấu cơm rồi xào ít khoai tây sợi.

Lúc Phương Vũ mới đến, Trần Lạc không cho ăn ngon, đám em gái này cũng vậy, Trần Lạc cũng không cho. Chờ lúc mọi người có biểu hiện tốt thời điểm, lại mượn cớ, lấy ra một ít thịt là được.

Tuy nhiên bây giờ để ăn mừng mọi người gia nhập, Trần Lạc cũng lấy ra một vài thứ.

Tương ớt Lão Cha Nuôi.

"A, là Cha Nuôi."

Trần Lạc cười ha ha, một người một lọ.

Sợ là một bình này, ít cũng đủ cho bọn họ ăn mấy ngày, buổi chiều để Mã Ngọc làm ít bánh bao với bánh nướng, chỉ ăn với cơm cũng không phải lâu dài được.

Bốn người Phương Vũ cũng rất vui vẻ, có một đám em gái gia nhập, cảm giác lập tức không giống như trước nữa.

Mắt Dương Huyền thỉnh thoảng liếc trộm.

"Ta cảm thấy, ngày ta thoát kiếp độc thân không xa nữa."

"Ta cũng cảm thấy, bên nam mới bảy người, mà em gái lại có hơn hai mươi người, âm thịnh dương suy nha."

"Lọ Lão Cha Nuôi này ta không ăn nữa, giữ lại dỗ mấy em gái."

Khương Phong ưỡn mặt tìm tới Trần Lạc:

"Anh Trần à, ta cũng muốn lăn lộn với ngươi, có thể thu nhận ta không?"

Trần Lạc cười nhìn hắn, theo một khía cạnh nào đó mà nói, đời trước Khương Phong cũng từng có ân tình với mình, năng lực không tệ, tính cách thì Trần Lạc cũng biết sơ rồi. Mà bản thân hắn cũng không phải Mộ Thiên Ca, vì sao không thu chứ?

Bạn đang đọc Mạt Thế: Ta Có Kho Vật Tư Vô Hạn của Hận Niên Thiếu Vô Tri

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    5mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!