CHƯƠNG 107: PHẨM VĂN KHÍ (2)
Thiên Địa Văn Cung.
Hứa Thanh Tiêu đi vào bên trong đại điện, lúc này Triều Ca cũng không diễn hóa thành bản tôn mà chỉ hóa thành pho tượng đứng đó.
Có lẽ y còn đang suy nghĩ về trí nhớ của mình.
Hứa Thanh Tiêu cũng không có đánh thức y mà nhảy một phát vào Văn trì.
Tấn thăng bát phẩm.
Hứa Thanh Tiêu cần khắc ấn văn chương thi từ lên cơ thể.
Thập phẩm Chính Khí ca.
Cửu phẩm Mãn Giang Hồng.
Bát phẩm, lúc trước Hứa Thanh Tiêu đã nghĩ xong rồi, nhưng bây giờ chỉ dựa vào văn chương nhập phẩm, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể từ bỏ.
Khắc ấn văn chương trong cơ thể, tốt ở chỗ nào thì tạm thời Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa biết.
Hứa Thanh Tiêu có không ít thiên cổ thi từ, nhưng hắn vào bát phẩm dựa vào văn chương trị quốc, suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu nghĩ vẫn nên khắc thi từ hợp với tình hình thì hơn.
Khắc cho bát phẩm, không phải thi từ, cũng không phải văn chương, mà là khúc.
‘Sơn pha dương, Đồng Quan hoàn cổ.’
Chỉ nhìn cái tên này thôi thì có lẽ rất nhiều người không hiểu, nhưng mà trong đó lại có một câu văn cực kỳ kinh điển, có thể nói là một bút vẽ rồng thêm mắt.
“Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính khổ.”
Phù hợp với chủ đề văn chương của mình.
Vương triều trong thiên hạ, thịnh thế cũng vậy, xuống dốc cũng vậy, người khổ chung quy vẫn là bách tính trong thiên hạ.
Bát phẩm tu thân, Hứa Thanh Tiêu dùng sự khó khăn của thiên hạ chúng sinh để nhắc nhở, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở mình không được quên cái tâm ban đầu của người đọc sách.
Cứ như vậy, Hứa Thanh Tiêu dẫn khí khắc ấn.
Khắc ấn văn chương.
Luồng Hạo nhiên chính khí khủng khiếp càn quét toàn bộ Văn Cung.
Chỉ trong chốc lát, Văn Cung truyền đến tiếng vang đinh tai nhứt óc.
Nhưng mà tâm của Hứa Thanh Tiêu lại vô cùng tập trung, một lòng khắc ấn văn chương, không phát hiện ra bất cứ điều gì.
Sau khi khắc ấn văn chương xong, tất cả Hạo nhiên chính khí vào thời khắc này đều ngưng tụ lại, hóa thành một chiếc chuông cổ màu xanh.
Bên trên chuông có điêu khắc vương triều hưng suy, bách tính hưng suy.
Đây chính là Văn khí bát phẩm.
Lần này không cần mình quan tưởng cũng có thể tự động ngưng tụ mà thành.
Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Tiêu liền biết, đề mà mình chọn là đúng.
Cũng vào lúc này, không đợi Hứa Thanh Tiêu cẩn thận quan sát Văn khí.
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Ta nhớ ra rồi.”
“Ta nhớ ra rồi.”
“Cuối cùng ta cũng nhớ ra rồi.”
Một loạt âm thanh kích động vang lên, Hứa Thanh Tiêu cũng kích động lên.
Đây là giọng nói của Triều Ca.
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đứng dậy, leo từ dưới Văn trì lên.
Quả nhiên, bên trong đại điện, Triều Ca đã lộ ra bản tôn, mang theo vẻ hết sức kích động.
“Triều Ca huynh, huynh lại nhớ ra sao?”
Hứa Thanh Tiêu rất là kích động, kích động đến nổi Văn cung hơi thay đổi cũng không phát hiện ra.
“Thanh Tiêu huynh, ta nhớ rồi, bây giờ ta thật sự nhớ ra rồi.”
Triều Ca cực kỳ kích động, y nắm lấy bả vai Hứa Thanh Tiêu, lộ ra vẻ hết sức kích động.
“Triều Ca huynh, huynh nhớ ra điều gì?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi, trên mặt cũng mang theo nét cười.
“Ta nhớ lại được rất nhiều thứ, nhưng vẫn chưa nhớ lại được thân phận của mình, nhưng mà rất nhiều chuyện có liên quan đến Võ đạo ta đều đã nhớ ra.”
Triều Ca kích động nói.
“Võ đạo?”
Hứa Thanh Tiêu có chút sửng sốt.
Thế nào lại là Võ đạo?
Theo lý thuyết không phải nên là Nho đạo sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu nhớ ra, Đại Thánh nhân văn võ song toàn, Nho đại thành thánh, Võ đạo cũng mạnh. Sinh vào thời đại đen tối, văn nhân tập võ cũng không có gì kì quái.
Triều Ca được tôn sùng là Bán thánh, biết chút võ công thì chắc là mọi người cũng có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, nếu như nghĩ kĩ hơn thì nhớ ra Võ đạo còn tốt hơn, bây giờ mình không phải là võ giả hay sao?
Về phương diện Nho đạo, mặc dù sao này cần có Triều Ca chỉ điểm cho mình nhưng ở giai đoạn trước thì Nho đạo của mình đã coi như là rất tốt, nếu như nâng lên nữa thì hình như hơi đốt cháy giai đoạn.
“Ừ, là Võ đạo.”
“Thanh Tiêu huynh, ta thân là Bán thánh của Nhân tộc, biết chút võ công cũng là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Hơn nữa, Thanh Tiêu huynh, ngươi nhìn xem, thấy tòa Văn cung này có thêm cái gì không?”
Tâm trạng Triều Ca rất tốt.
“Thêm cái gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu mới vừa khắc xong văn chương, ngưng tụ ra ba kiện Văn khí thì nghe thấy Triều Ca mở miệng bảo mình nhớ ra rồi.
Vì vậy hắn cũng không quan sát Văn cung cẩn thận.
Bây giờ nhìn lại, có một cánh cửa hiện ra ở bên trái Văn cung.
Trên cửa viết bốn chữ ‘Võ đạo vi vương’.
“Đây là?”
Hứa Thanh Tiêu hiếu kỳ, hỏi thăm Triều Ca.
“Ta khôi phục một phần ký ức, đa số đều có liên quan đến Võ đạo, vừa lúc trong đó có tin tức của cánh cửa này.”
“Đây là nơi sư phụ tu hành Võ đạo, có thể phán đoán thực lực của bản thân, nhưng năng lực lớn nhất là hình dung kẻ thù.”
Triều Ca lên tiếng, giải thích cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
“Mô phỏng kẻ thù?”
Phán đoán thực lực của bản thân thì Hứa Thanh Tiêu có thể lý giải, nhưng mô phỏng kẻ thù là gì nhỉ?
“Thanh Tiêu huynh tất nhiên là biết rất nhiều người tập võ, bọn họ chỉ cần chút da lông liên quan đến đối phương thì sẽ có thể huyễn hóa ra một người giả, người giả có thể có được tất cả các năng lực dưới nhất phẩm, chẳng qua là không có trí tuệ mà thôi.”
“Dùng để tôi luyện Võ đạo của bản thân.”
Triều Ca trả lời làm cho Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên.
Chỉ cần có da lông là có thể diễn hóa ra người giả, từ đó dùng nó để tôi luyện Võ đạo của bản thân?
Đây quả thật là thần kỹ.
Thử tưởng tượng một chút, nếu như ngươi có một kẻ địch, không phân cao thấp với hắn, ngươi muốn đánh bại hắn nhưng lại không thể trực iếp ra tay, lỡ như đánh không lại vậy thì sẽ rất xấu hổ, đúng không nào?
Nếu như đánh được, người ta cố ý nhường ngươi, chờ đến khi ngươi cho là mình rất mạnh, lúc muốn xử lý hắn kết quả là bị người ta âm thầm ám toán ngươi một chiêu, nói một câu tên nhóc kia, không ngờ đúng không? Chiêu này của ta gọi là ẩn giấu một chiêu.
Xấu hổ hay không chứ?
Nhưng nếu như ngươi có được năng lực này, diễn hóa ra một người giả nhưng lại có thực lực y như người thật, chỉ là không có trí tuệ mà thôi.
Nhưng ít ra thì về mặt võ lực đại khái cũng có thể nhìn ra được là mình đánh được hay không.
Thứ này tốt, quả thật chính là thần khí đơn đấu.
“Da lông hả.”
Hứa Thanh Tiêu bắt đầu suy nghĩ, trước mắt, kẻ địch lớn nhất của hắn là ai?
Không nghi ngờ gì nữa, chính là Trình Lập Đông.
Thật ra thì lấy uy vọng của mình bây giờ, muốn chơi chết Trình Lập Đông cũng không phải là việc khó, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại không thể làm cho Trình Lập Đông đột nhiên chết đi được.
Như vậy sẽ dẫn tới những hậu họa càng lớn hơn.
Hứa Thanh Tiêu muốn để cho Trình Lập Đông từng bước từng bước đi vào trong bẫy rập của mình.