Chương 107: [Dịch] Người Vớt Xác

Mối Quan Hệ Nhân Quả (1)

Phiên bản dịch 4286 chữ

Tôi không những không trách chuyện Bàn Tử đem chôn tấm bia đầu rồng , mà quả thật còn muốn nhào tới ôm rồi hôn anh ta mấy cái, đây chính là mặt tốt của việc có một đại sư bên cạnh, tôi còn không dám nghĩ nếu hôm nay không có Bàn Tử ở đây, nếu Mười hai hang quỷ và cỗ quan tài bằng đá đó muốn quậy gì thì sẽ gây ra hậu quả gì nữa.

Trần Thanh Sơn hiển nhiên cũng có suy nghĩ giống như tôi, ông ấy hỏi Bàn Tử: “Bàn Gia, nếu đã trả tấm bia đầu rồng đó về vị trí cũ, vậy liệu sẽ có ảnh hưởng không tốt gì không?”

Vẻ mặt của Bàn Tử vì câu nói của Trần Thanh Sơn mà lại trở nên u ám, anh ta lắc đầu, nói: “Tuy rằng chưa phải quá muộn để nói mất bò mới lo làm chuồng, nhưng luôn sẽ có chút gì đó khác biệt, nước ở Phục Địa Câu này thật sự quá sâu, Bàn Tử này mà không cẩn thận thì suýt chút nữa đã lật thuyền trong cái rãnh nước nhỏ này rồi. Vua Trộm, sắp xếp thời gian chúng ta phải đi gặp anh trai cậu một chuyến, nói thật đến bây giờ trong lòng Bàn Gia tôi vẫn thấy rất mông lung.”

“Vậy chú Ba thì sao? Chết oan rồi sao? Bàn Gia, anh không thể giúp chú Ba báo thù sao? Cỗ quan tài bằng đá ở trong nước thì khó đối phó, nhưng nữ quỷ Cô Ngốc kia nhất định phải xử lý, phải trả thù cho chú Ba chứ!” Trần Thanh Sơn nói.

“Trưởng thôn, ông đừng gấp, bây giờ vẫn chưa thể nói là Cô Ngốc giết chết ông Ba mà.” Tôi nói với Trần Thanh Sơn, cho dù cô Ngốc đã từng chống đối tôi, tôi vẫn không quá nhẫn tâm để Bàn Tử ra tay diệt cô ấy hồn phi phách tán.

“Đúng vậy, chuyện này quá là kì lạ, cậu nói xem nếu như đúng là cô Ngốc ra tay giết chết ông già đó, vậy thì hẳn phải ra tay từ sớm rồi chứ sao phải đợi đến bây giờ? Hơn nữa Bàn Gia tôi đã từng gặp Cô Ngốc đó, cảm giác cô ta cũng không phải là lệ quỷ, cũng coi như còn chút lương tâm, cậu đừng quên còn một điểm này nữa, tấm bia đầu rồng đang trấn mắt phong thủy đó còn là một linh vật có thể đưa ra cảnh cáo cho người khác, nữ quỷ không thể nào đến gần thứ đó được, cho nên trong chuyện này tuy nữ quỷ có mối hiềm nghi rất lớn, nhưng quả thật chưa chắc là cô ta làm.” Bàn Tử nói.

Câu nói của Bàn Tử rằng nữ quỷ đó không thể nào đến gần bia đầu rồng rất có sức thuyết phục, Trần Thanh Sơn chau mày nhăn mặt, nói: “Nếu không phải cô ta thì còn ai lại muốn đứa trẻ đó nữa chứ? Trong thôn này còn có người có gan dám giết người, người bị giết còn là chú Ba?”

“Đúng thật là còn có người có gan giết người, anh đừng quên cha của Vua Trộm đây, còn thảm hơn cái chết của ông già này nữa.” Bàn Tử nhìn Trần Thanh Sơn một cái, nói.

Thấy hai người này nói qua nói lại một hồi gần như sắp cãi nhau đến nơi, tôi vội vàng lên tiếng: “Đừng tranh nhau nữa, đều là người mình cả mà, trưởng thôn à, ông cũng đừng gấp, ông Ba chết ai cũng buồn, có Bàn Gia ở đây nhất định sẽ điều tra chuyện này cho ra ngô ra khoai.”

Nói xong, để di dời sự chú ý của Trần Thanh Sơn, tôi hỏi ông ấy: “Trưởng thôn, vậy còn xây miếu Quan Nhị Gia đó nữa không?”

“Xây! Đây là di nguyện của chú Ba, cho dù tôi có tự bỏ tiền túi ra thì cũng phải xây, ngày mai sẽ động thổ, tôi không tin thỉnh Quan Nhị Gia đến thì Phục Địa Câu này còn có yêu ma quỷ quái gì nữa! Có thứ gì có thể không sợ Quan Nhị Gia chứ!” Trần Thanh Sơn nói xong, rõ ràng không hài lòng với chuyện tôi và Bàn Tử bảo vệ cô Ngốc, nên đứng lên bỏ đi.

Tôi nhún vai với Bàn Tử, nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, người mà trưởng thôn kính trọng nhất vẫn là ông Ba, tối qua còn là một người sống đang yên đang lành mà hôm nay đã không còn, ông ấy chỉ là nhất thời không chấp nhận được thôi.”

Bàn Tử đưa tay ra cản tôi, nói: “Đợi chút, khoan từ từ nói chuyện này, ban nãy cậu nói gì cơ? Ông già đó muốn Trần Thanh Sơn xây miếu Quan Nhị Gia?”

“Đúng vậy, tối qua tôi gặp trưởng thôn, trưởng thôn nói vậy đó, ý của ông Ba là gần đây trong thôn xảy ra quá nhiều chuyện, đoán chừng ông ấy cũng ý thức được chuyện này không bình thường, cho nên muốn xây một miếu Quan Nhị Gia để trấn áp quỷ khí.” Tôi nói.

“Không phải, thần tiên trên trời nhiều như vậy, tại sao lại là Quan Nhị Gia?” Bàn Tử bày ra vẻ mặt kì lạ khó hiểu, hỏi tôi.

“Bởi vì đa phần người Lạc Dương đều thờ Quan Công, Quan Lâm là nơi mai táng thủ cấp của Quan Nhị Gia, Lạc Dương là nơi được Quan Nhị Gia phù hộ. Sao thế? Chuyện này cũng có vấn đề sao?” Tôi giải thích với Bàn Tử, Bàn Tử này lại có chút bối rối sợ sệt, cũng không biết tại sao anh ta lại hỏi như vậy.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    52

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!