Chương 108: [Dịch] Người Vớt Xác

Mối Quan Hệ Nhân Quả (2)

Phiên bản dịch 5629 chữ

“Chuyện này thì Bàn Gia tôi biết, nhưng lúc này ông già đó nói muốn xây một miếu Quan Nhị Gia thì không đơn giản chỉ là nguyên nhân này, cậu để Bàn Gia tôi suy nghĩ chút.” Bàn Tử nói xong, chau mày nhăn mặt như đang suy nghĩ gì đó, tôi cũng không làm phiền, nhưng lại cảm thấy Bàn Tử hình như cũng có chút nhạy cảm, bất ổn giống tôi.

Một lúc sau, Bàn Tử ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi: “Vua Trộm, ông già đó canh mắt phong thủy mấy ngày nay, tối hôm qua đột nhiên lại chết, chuyện này rất kì quặc có phải không?”

“Có kì quặc một chút, nhưng cũng bình thường mà, mấy ngày trước không có thời gian, vừa hay hôm qua mới có thì sao?” Tôi nói.

“Cậu nên nhớ, trong chuyện này không có gì gọi là trùng hợp, Bàn Gia tôi nói thật cho cậu biết, cao nhân ở Phục Địa Câu quá nhiều, cmn ở đâu cũng có mưu kế, nếu cậu còn ôm cái tư tưởng tin vào may mắn thì cậu cũng không biết được tại sao lại chết đâu.” Bàn Tử nói.

Tôi bị Bàn Tử nói vậy cũng có chút căng thẳng, hỏi: “Bàn Gia, dĩ nhiên là anh hiểu nhiều biết rộng hơn tôi, vậy anh nói xem rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?”

“Hôm qua ông già đó nói muốn xây miếu Quan Nhị Gia, đến tối thì chết, đây chính là nguyên nhân cái chết của ông ấy, nếu như không phải cậu vô tình nói ra, chúng ta cũng không chú ý đến chuyện này rồi.” Bàn Tử nói.

Đầu óc tôi mụ mị, hỏi: “Chẳng lẽ có quỷ quái biết chuyện muốn xây miếu Quan Nhị Gia, sợ hãi, cho nên mới giết người?”

“Thế này nhé, trước hết Bàn Tử tôi sẽ kể cho cậu nghe một điển tích, kể xong cậu sẽ hiểu ngay thôi, Quan Nhị Gia thần dũng đương nhiên không cần nói nhiều, người thờ bái Quan Nhị Gia cũng nhiều, có người bái Nhị Gia là Võ Tài Thần, có người thờ Nhị Gia là bởi vì nghĩa khí ngút trời, tên gọi khác của Nhị Gia cũng có rất nhiều, Quan Đế, Võ Thánh, thậm chí hòa thượng cũng thờ Quan Công, kéo Nhị Gia vào trận doanh của Phật Giáo, cuối cùng danh hiệu của Nhị Gia là một quá trình “Hầu thành Vương, Vương thành Đế, Đế thành Thánh, Thánh thành Thiên”, trong đó có một danh hiệu mà chắc chắn cậu chưa từng nghe qua, gọi là Nghĩa Dũng Võ An Vương, danh hiệu này là được hoàng đế ở nhân gian phong cho, có người nói hoàng đế phong danh hiệu này là Tống Chân Tông, có người nói là Tống Huy Tông, nói tóm lại là hoàng đế thời nhà Tống, vậy tại sao lại được phong cho danh hiệu này? Nghe đồn đó là vào thời Tống Chân Tông, có Hạn Bạt (yêu quái gây hạn hán) xuất hiện tác quai tác quái, nước trong đầm cạn kiệt. Đây là cơn đại hạn trong thiên hạ, Tống Chân Tông cầu cứu sự trợ giúp từ Trương thiên sư, thiên sư liền phái Quan Vũ đi hàng phục. Quan Vũ khổ chiến bảy ngày, hàng phục được yêu ma. Tống Chân Tông cảm kích thần lực của ông ấy, phong làm “Nghĩa Dũng Võ An Vương”. Hôm đó vừa hay là ngày mười ba tháng năm m Lịch, từ đó về sau, dân gian lấy ngày mười ba tháng năm để tổ chức hội miếu Quan Đế, cầu xin Quan Đế hiển linh đuổi ma diệt họa, thường có mưa rào, còn gọi ngày này là ngày Vũ Tiết. Hơn nữa điều kì lạ là, chỉ cần là ngày mười ba tháng năm thì chắc chắn có mưa, chuyện này cũng giống như mưa rơi ngày Thất Tịch, sau đó mới có cái gọi là “đại hạn hán không qua được ngày mười ba tháng năm.” Nếu ngày hôm đó trời không mưa, thì tìm mấy đạo sĩ làm pháp sự trước miếu Quan Đế để cầu mưa, cầu là tất ứng, cho nên sau này, Quan Nhị Gia còn quản cả chuyện của Long Vương, trời mà hạn hán lớn thì đi cầu Quan Nhị Gia, hơn nữa bởi vì chuyện Nhị Gia trừ Hạn Bạt, chỉ cần nơi nào có Hạn Bạt gây chuyện, chỉ cần xây miếu Quan Đế, Hạn Bạt tự nhiên bị trừ, tuyệt đối ứng nghiệm.” Bàn Tử nói.

“Cho nên bây giờ ông Ba muốn xây miếu Quan Đế, nói là để trấn mấy chuyện tà dị trong thôn, nhưng nói thẳng ra mục đích thật sự là để tiêu trừ Tiểu Hạn Bạt?” Tôi nhìn Bàn Tử, lúc này tôi không thể không khâm phục sự hiểu nhiều biết rộng của Bàn Tử này.

Bàn Tử gật đầu, nói: “Đúng vậy, có người không muốn ông ấy trừ Hạn Bạt này, hoặc là đã biết được ông ấy muốn trừ Hạn Bạt, cho nên mới hoảng hốt, bí quá hóa liều giết ông già đó.”

“Tại sao chứ?” Trong lòng tôi thật ra đã có một khái niệm mơ hồ, nhưng làm sao cũng không nắm bắt được.

“Người anh trai Tôn Trọng Mưu của cậu hôm đó suýt chút nữa đã trở mặt với tôi, chính vì hai bọn tôi đã trúng kế thả con Hạn Bạt này ra, nói thật, Bàn Gia tôi thật sự không nghĩ ra cách thỉnh Quan Nhị Gia để diệt trừ Hạn Bạt này, Bàn Gia quả thật đã nhìn nhầm ông lão này rồi, có chút đạo hạnh, cậu nghĩ mà xem, Hạn Bạt mà không trừ, trong vòng ba tháng, mấy dặm xung quanh Phục Địa Câu chắc chắn sẽ có hạn hán lớn đến mức một cọng cỏ cũng không sống được, lúc đó mực nước sông Lạc Thủy sẽ hạ xuống, mười hai hang quỷ chẳng phải sẽ lộ ra ngoài à? Bây giờ diệt trừ Hạn Bạt này, một số người chẳng phải là tốn công vô ích rồi sao?” Bàn Tử nói.

“Anh nói người giết ông Ba, là Đường Nhân Kiệt!” Tôi kinh ngạc nói.

“Ngoài ông ấy ra, Bàn Gia tôi thật sự không nghĩ đến được ai khác.” Bàn Tử nheo nheo đôi mắt, nói.

“Vốn dĩ tôi còn nghi ngờ Trần Thạch Đầu, dù sao thì ông ấy hiểu đứa trẻ đó nhất, nhưng nếu anh đã nói như vậy, thế thì Đường Nhân Kiệt có mối hiềm nghi lớn nhất.” Tôi nói, tư duy và lí luận chặt chẽ của Bàn Tử thật sự đã thuyết phục tôi, tôi thật sự không ngờ, Đường Nhân Kiệt có gương mặt hiền hòa tốt bụng mà tôi gặp hôm đó, vậy mà lại âm hiểm như vậy.

Nói đến đây, tôi đột nhiên vỗ vào đầu một cái, nói: “Vậy Trần Thanh Sơn cố chấp muốn xây miếu Quan Nhị Gia này, chẳng phải ông ấy sẽ gặp nguy hiểm sao?”

“Cho nên gọi anh trai của cậu đi, người đó có thể giết người mà không gây ra chút động tĩnh gì, chỉ dựa vào hai chúng ta chắc chắn là không thể, nếu như anh trai cậu đồng ý, chúng ta sẽ ôm cây đợi thỏ. Giết người à? Thật sự cho rằng thiên hạ này không có vương pháp sao?!” Bàn Tử nói.

Bạn đang đọc [Dịch] Người Vớt Xác của Trần Thập Tam

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    27

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!