Chuyện này càng khiến tôi hạ quyết tâm tránh xa Đường Nhân Kiệt hơn một chút, mặc dù nhờ hai tấm ảnh chụp chung với ba tôi khiến tôi nảy sinh chút hảo cảm và tin tưởng với ông ấy, nhưng cái chết của ông Ba lập tức khiến tôi rơi vào nỗi hoảng sợ, tôi cũng hiểu vì sao chú Trụ Tử năm lần bảy lượt khuyến cáo tôi – thì ra có người chết thật, trong một xã hội pháp chế như hiện nay, vậy mà còn có người dám giết người thật.
Sau khi đi ra từ chỗ Bàn Tử, tôi trực tiếp đi đến Tam Lý Đồn tìm anh trai, bây giờ có thể nói bên ngoài đã hoàn toàn là một mớ hỗn độn, nhưng anh trai vẫn mang một vẻ mặt điềm tĩnh, có lẽ cũng chỉ có anh ấy mới có thể còn vững như núi Thái Sơn trong tình hình thế này, tôi kể với anh trai suy nghĩ của Bàn Tử, dù sao muốn thật sự ôm cây đợi thỏ, chúng tôi cũng rất cần sự giúp đỡ của anh trai.
“Vẫn chưa đến lúc.” Sau khi anh trai nghe xong, im lặng một lúc rồi nói.
“Vậy khi nào mới đến lúc? Hôm nay người chết là ông Ba, người tiếp theo phải chết sẽ là ai đây?” Tôi nhìn anh trai nói, vẻ điềm tĩnh của anh ấy có thể cho tôi một cảm giác an toàn, nhưng bây giờ tôi thật sự rất sợ.
“Nói chung tuyệt đối không phải là em đâu.” Anh trai tôi nói.
Tôi còn muốn nói thêm, anh trai lại phẩy tay, nói: “Em về đi, nói với Bàn Tử, lúc cần thiết anh sẽ ra tay.”
Rõ ràng cảm giác của tôi cho đến hôm nay đó là anh trai không hề muốn nói chuyện với tôi, sau khi anh ấy ra lệnh đuổi khách, anh ấy nằm dài trên ghế sô-pha, nhắm mắt lại, mỗi lúc anh ấy làm hành động này đều có ý ám chỉ rằng anh ấy không muốn nói với tôi thêm một câu nào nữa, tiếp tục ở lại đây cũng chẳng có nghĩa lý gì, tôi chỉ còn cách đứng lên đi về.
Tôi rời khỏi nhà anh trai chưa được bao lâu, còn chưa về đến nhà, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, đây là một số máy lạ, hơn nữa số điện thoại này gọi đến từ Thượng Hải, sau khi tôi nghe máy, một giọng nam trầm thấp truyền từ đầu dây bên kia đến, nói: “Diệp Tử, tôi là Trần Đông Phương.”
Đầu óc tôi trống rỗng một hồi, nhưng vẫn lập tức nhớ ra được người này là ai.
“Chú Đông Phương, chú bớt đau buồn, ông Ba...” Tôi nói.
---
Trần Đông Phương là người con trai đi làm ở bên ngoài của ông Ba, đã rất nhiều năm chú ấy chưa về lại thôn, nghe nói là đi làm ăn lớn ở bên ngoài, thì ra là ở Thượng Hải.
“Chuyện của cha tôi tôi đã biết cả rồi, người chết thì không thể sống lại, tôi biết, bây giờ cậu đi tìm một chỗ yên tĩnh, tôi có vài lời muốn nói, hoặc cũng có thể nói là cha tôi, ông Ba của cậu có mấy lời muốn nói với cậu.” Trần Đông Phương ở đầu dây bên kia nói.
Tôi dừng xe lại, tìm một góc vắng vẻ, tôi rất tò mò Trần Đông Phương sẽ nói với tôi những gì, thật ra về chuyện chú ấy biết số điện thoại của tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng kì lạ.
“Được rồi ạ, chú Đông Phương, nơi này rất yên tĩnh.” Tôi nói với Trần Đông Phương.
“Ba ngày trước, cha tôi gọi điện thoại cho tôi, ông ấy nói có lẽ ông ấy sắp chết rồi.” Trần Đông Phương hạ thấp giọng, nói.
Câu nói đầu tiên của chú ấy khiến tôi rơi vào chấn động.
“Rất kì lạ có phải không? Đương nhiên tôi cũng biết, mấy ngày trước vì chuyện về mắt phong thủy, cậu và ông Ba của cậu gây gổ một chút chẳng mấy vui vẻ.” Trần Đông Phương tiếp tục nói.
Liên kết hai câu nói này của chú ấy lại với nhau, lập tức khiến tôi có chút dở khóc dở cười, tôi nói trong điện thoại: “Chú Đông Phương, không phải ông Ba nói với chú, nếu ông ấy chết, thủ phạm chính là cháu đó chứ?”
“Không phải.” Trần Đông Phương nói.
“Vậy thì là gì?” Tôi hỏi.
“Chuyện Trần Thạch Đầu chôn xác một đứa trẻ bên dưới mắt phong thủy, cha tôi cũng biết, cha tôi gọi điện thoại cho tôi có ý muốn bảo tôi nói với cậu rằng, giả sử ông ấy có chết, cậu và cả người anh trai Tôn Trọng Mưu của cậu đừng có đụng đến tấm bia đầu rồng đó, cái thứ đó không đơn giản chỉ là mắt phong thủy, mà là một pháp môn do một cao nhân tiền bối để lại để trấn áp Thi Vương bên trong Mười hai hang quỷ.” Trần Đông Phương nói.
Câu nói này, lại vượt khỏi dự tính của tôi một lần nữa, nhưng vẫn vô hình trung chứng minh được suy đoán của Bàn Tử, thì ra ông Ba thật sự là một người chuyện gì cũng biết.