Tôi do dự một hồi, nói: “Chú Đông Phương, cháu nói thật với chú, cuộc điện thoại này của chú đã đến chậm một chút rồi, chúng cháu quả thật cũng đã đoán ra tác dụng của tấm bia đầu rồng đó, nhưng cũng đã vô tình nhấc tấm bia đầu rồng đó ra khỏi mắt phong thủy, sau khi nhấc nó ra, mắt rồng trên bia đầu rồng chảy máu, nhưng ở đây có một cao nhân, dùng bùa chú đóng mắt rồng lại rồi đem bia đầu rồng đặt lại chỗ cũ rồi.”
Sau khi tôi nói xong, Trần Đông Phương ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng, chú ấy thở dài một cái, nói: “Chuyện mà cha tôi lo sợ nhất cũng đã xảy ra rồi, Diệp Tử, bây giờ cậu đi tìm Trần Trụ Tử, đây là bước sắp xếp cuối cùng của ông Ba của cậu, cậu nói với anh ta chuyện tôi gọi điện cho cậu, anh ta khắc biết nên làm thế nào.”
Lời nói của Trần Đông Phương, nói ra khiến người ta có một cảm giác không thể từ chối, tôi gật đầu, nói: “Được.”
“Còn nữa, tôi hy vọng cậu có thể nghĩ cách, trước khi tôi trở về, thi thể của cha tôi không được hỏa táng, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi biết bây giờ trong lòng cậu có rất nhiều nghi vấn, đợi sau khi tôi quay lại tôi sẽ cho cậu một lời giải thích.” Trần Đông Phương nói.
Tôi cảm giác nhờ cú điện thoại này của Trần Đông Phương, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ có một cơ hội để xoay chuyển, xem ra đối với chuyện của cả Phục Địa Câu này, không chỉ ông Ba, mà bao gồm cả người con trai Trần Đông Phương này của ông Ba cũng hiểu rất rõ, từ cuộc điện thoại này của Trần Đông Phương có thể thấy, mạch suy nghĩ của Trần Đông Phương rất mạch lạc rõ ràng.
“Ngoài Trần Trụ Tử ra, chuyện này không được kể với bất kì ai, bao gồm cả Bàn Tử bây giờ đang ở Phục Địa Câu đó, thậm chí cả người anh trai Tôn Trọng Mưu của cậu, bởi vì ở Phục Địa Câu, người mà ông Ba tin tưởng nhất chính là cậu và Trần Trụ Tử.” Trần Đông Phương nói xong thì lập tức tắt máy.
Cuộc điện thoại của Trần Đông Phương khiến tôi cực kì phấn chấn, nhưng câu nói cuối cùng của chú ấy cũng khiến tôi rất căng thẳng, quả thật tôi đối với Bàn Tử cũng có chút phòng bị, nhưng bây giờ Trần Đông Phương lại bảo tôi ngay cả người anh trai Tôn Trọng Mưu của tôi cũng đừng tin, câu nói này đã đâm trúng nơi bí mật nhất trong lòng tôi. Tôi không muốn tin cũng không muốn thừa nhận, sâu thẳm trong lòng tôi quả thật có một mối hoài nghi đối với anh trai, tất cả những gì mà anh ấy làm đều quá thần bí.
Tôi hít một hơi thật sâu, trước tiên là chạy xe điện về nhà, lúc về đến nhà, Hàn Tuyết đã đi đến trường, mẹ tôi thì bận bịu ở ngoài đồng, ông nội một mình ngồi ở trong sân hút thuốc lào, ông ngẩng đầu lên nhìn tôi, thứ trong đôi mắt già nua đục ngầu đó cho tôi một cảm giác hoang mang sợ hãi trước nay chưa từng có, tôi không biết đây rốt cuộc là vì cái gì, có lẽ là vì cuộc điện thoại của Trần Đông Phương gây cho tôi cảm giác bị thập diện mai phục, hay là bởi vì tôi đã phát hiện ra ông nội che giấu những manh mối rất kĩ.
Tôi dừng hẳn xe lại, chào tạm biệt ông nội một câu rồi ra khỏi nhà, tôi chạy đi chạy lại mấy vòng trong thôn, phát hiện mọi người đều đang bàn tán về cái chết của ông Ba và cả chuyện hai mắt của tấm bia đầu rồng kia chảy máu, cuối cùng trong tình huống xung quanh không có ai, tôi mò vào nhà chú Trụ Tử.
Lúc vào đến nhà chú Trụ Tử, tôi nhỏ giọng khẽ gọi một tiếng: “Chú Trụ Tử, chú có nhà không?”
“Vào đi.” Chú Trụ Tử nói, giọng nói của chú ấy không lớn, vẫn chán nản như hôm bữa.
Tôi đi vào trong phòng, nhà trên không có ai, tôi bèn đẩy cánh cửa phòng ở bên trong, sau khi bước vào, tôi nhìn thấy chú Trụ Tử đang lau chùi một chiếc lư hương, tôi nhìn một cái lên chiếc bàn ở bên cạnh giường, lập tức bị dọa một phen.
Trên chiếc bàn của chú Trụ Tử, vốn dĩ có đặt hai bức di ảnh của hai người vợ trước của chú ấy, nhưng giờ đây, ở giữa hai bức di ảnh đó, chú ấy lại đặt một bức ảnh đen trắng của chính mình.
“Đừng sợ, chú không phải quỷ đâu.” Chú Trụ Tử cười khổ nói với tôi.
“Chú, chú đang làm cái gì đấy? Xui xẻo lắm!” Tôi đột nhiên thấy một cơn đau lòng, thậm chí tôi còn cảm thấy chú Trụ Tử người đã chăm sóc tôi gần hai mươi năm nay, sắp sửa rời đi rồi.
“Có gì đâu mà xui xẻo, người sắp chết đều sẽ tự chuẩn bị quan tài và áo liệm sẵn cho mình, mấy cái này chú sắp phải dùng đến rồi, nào, đừng có đứng đó nữa, Diệp Tử, ngồi đi.” Chú Trụ Tử vỗ vỗ lên chiếc giường bên cạnh rồi nói với tôi.
Tôi đi đến đó rồi ngồi xuống, chú Trụ Tử lau chùi xong chiếc lư hương, đem chiếc lư hương đặt lên trên bàn rồi nắm lấy tay tôi, vành mắt chú ấy hơi đỏ hoe, nhìn tôi rồi nói: “Con trai, con trưởng thành rồi, vào lần đầu tiên chú ẵm con, con mới có một tẹo như thế này, chú ẵm con mà còn thấy sợ, sợ làm con đau, khiến con khóc.”
Câu nói này của chú ấy khiến tôi nước mắt chực trào, tôi dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay to lớn đầy vết chai sần của chú ấy, nói: “Chú, bây giờ con đi ngay đây, con không hỏi gì cả, con không muốn biết gì hết, thậm chí bây giờ con có thể từ bỏ tất cả, không điều tra nữa! Nhưng con cầu xin chú hãy tiếp tục sống cho tốt, đừng có suy nghĩ gì cả, nếu có người muốn làm hại chú, bây giờ con sẽ đi cầu xin anh trai con, con sẽ đi cầu xin Tôn Trọng Mưu! Con quỳ xuống cầu xin chú, chú nhất định phải sống đấy!”
Chú Trụ Tử nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt từ khóe mắt của chú ấy trào ra, chảy dài trên gương mặt có làn da thô ráp vì trải bao sương gió của chú ấy.
Chú ấy lắc lắc đầu nói: “Con trai à, muộn rồi.”