“Không muộn, tất cả đều chưa muộn!” Tôi đẩy tay chú ấy ra đứng dậy móc điện thoại trong túi ra gọi cho anh trai. Đầu bên kia nhấc máy xong tôi dường như khóc gầm lên với anh trai: “Tôn Trọng Mưu, em không cần biết anh có cách gì, không cần biết anh tính toán như thế nào, chú Trụ tử không được chết! Nếu anh còn coi em là em trai anh thì hãy cứu chú ấy.”
Nói xong, tôi không để anh trai kịp phản ứng liền lập tức cúp máy.
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên sợ hãi tới vậy. Rõ ràng chú Trụ tử đang ngồi trước mắt, nhưng cái cảm giác ngay lúc vừa mới nhìn thấy chú ấy tự làm ảnh thờ cho mình tôi lại có cảm giác mãnh liệt chân thực tới vậy
Những sự kiện trong quá khứ hiện rõ trong tâm trí tôi.
Sao tôi có thể để cái người mà trong cả tuổi thơ của tôi đóng vai như người cha chết đi được chứ?
Chú ấy đã mấy lần khuyên tôi nên dừng tay nhưng tôi hoàn toàn không nghe. Cái chết của chú ấy lẽ nào không phải do tôi tác động?
Giọng chú Trụ tử nghẹn ngào, chú ấy lau nước mắt trên mặt nói: “Diệp tử, đừng làm khó nó. Tôn Trọng Mưu rất lợi hại nhưng cũng không có cách nào cứu một người phải chết.”
“Không, anh ấy nhất định có cách. Quan tài đá lợi hại như vậy mà chỉ cần vài ba hiệp với một cái gậy là anh ấy khống chế được. Bàn tử lợi hại vậy mà cũng phải sợ anh ấy mà? Đúng rồi, Bàn tử!” Tôi nói xong cầm điện thoại gọi cho anh béo: “Bàn tử, anh mau tới tìm Trần Thanh Sơn rồi tới nhà chú Trụ tử cứu người.”
“Cái thằng nhóc này, không cần làm vậy, thời gian của chú sắp hết rồi.” Nước mắt chú ấy không rơi xuống nữa, nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi bịt chặt tai lại gào lên: “Cháu không muốn nghe, cháu không muốn nghe một lời nào từ chú nữa. Cháu chỉ muốn nghe được rằng chú sẽ không chết. Chú, cháu sai rồi, bây giờ cháu sẽ rời khỏi Phục Địa Câu, cháu sẽ không quay trở lại nữa.”
Chú Trụ tử đi tới giáng cho tôi một bạt tai, sau đó chú ấy lại không nhịn được xót tôi mà ôm tôi giống như lúc tôi còn nhỏ luôn ôm tôi vào lòng. “Đứa trẻ ngốc, là chú sai rồi. Chuyện này đã bắt đầu rồi, không phải chú hay cháu nói dừng lại là có thể dừng lại. Chú đã hứa với ông Ba là sẽ bảo vệ bí mật của ông ấy, thậm chí còn lập lời thề độc chỉ để người ta không giết ông ấy, vậy mà ông ấy vẫn chết. Ông ấy chết rồi người đó tuyệt đối sẽ không tha cho chú.”
“Bây giờ chú nói cho cháu biết, người giết cha cháu không phải là thi vương trong quan tài đá mà là....” Nói tới đây chú Trụ tử bỗng đấy tôi ra xa.
Tôi loạng choạng ngã sõng xoài xuống đất, rồi ngẩng lên nhìn chú Trụ tử.
Tôi chính mắt nhìn thấy đồng tử trong mắt chú ấy dần to ra, sau đó trong đồng tử đó đột nhiên hiện lên hai tia lửa.
Trước mắt tôi hai ngọn lửa dần dần lan ra rồi đột nhiên cháy rực thành một ngọn đuốc nuốt trọn cả người chú Trụ tử.
Chú Trụ tử những phút cuối cùng vẫn dùng đôi mắt ấm áp nhìn tôi. Chú ấy dang đôi tay ra, tôi gào lên một tiếng thê tâm phế liệt muốn lao vào chú ấy muốn dập tắt ngọn lửa đó nhưng chú ấy xua tay không muốn tôi lại gần. Ánh mắt của chú ấy lúc này giống hệt với ánh mắt của cô Ngốc lúc sắp chết.
Trong đôi mắt đó hiện lên một chữ: “Đừng”.
Lúc này tiếng bước chân từ bên ngoài chạy vào, tôi thấy một bóng người lao vào trong phòng, người này để trần thân trên với cơ bắp rất hoàn mỹ.
“Anh ơi, cứu người!” Tôi gào lên với anh trai mình.
Trên thực tế anh trai tôi không hề dừng lại, anh ấy lập tức rút dao cứa lòng bàn tay mình rồi lao về phía chú Trụ tử dùng máu của mình bôi lên người chú Trụ tử. Tôi có thể nghe thấy tiếng lửa xì xèo khi bị máu dập tắt.
Chú Trụ tử lúc này đã không còn chịu đựng được sự đau đớn, chú ấy túm lấy anh trai tôi sau cùng dùng chút sức tàn gào lên : “Điểm hồn đăng!”
Nói xong câu này cả người chú Trụ tử cứng đơ đổ vật ra sàn.
Ngọn lửa tuy đã được dập tắt nhưng cả người chú Trụ tử từ trên xuống dưới đều đen lại. Đúng lúc này Bàn tử và Trần Thanh Sơn cũng xông vào trong, Bàn tử vừa nhìn thấy cảnh này thì mắng một câu mẹ kiếp rồi trực tiếp lao về phía anh trai tôi. Hiện giờ anh trai tôi đang ở bên cạnh chú Trụ tử, tình huống này khiến Bàn tử nghĩ người là do anh trai tôi giết.
Lúc Bàn tử sắp lao đến gần anh trai tôi thì anh ấy giơ tay trực tiếp hất Bàn tử ra xa. Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ xảy ra xung đột nên gào lên: “Bàn tử, dừng tay, mọi chuyện không phải như anh nghĩ.”
Lúc này anh trai tôi đứng dậy đi tới bên cạnh đỡ tôi dậy rồi nhìn tôi. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong mắt anh trai hiện lên sự áy náy, anh ấy nhẹ giọng nói: “Xin lỗi em, anh đến chậm một bước rồi.”
“Không thể nào, không thể đâu. Một người đang bình thường sao có thể bỗng nhiên bốc cháy như một ngọn đuốc chứ?” Tôi không có cách nào chấp nhận.
“Là phốt pho trắng, lửa quỷ.” Anh trai đáp.