Tần tiên sinh vô cùng sợ hãi, nhưng tựa như gã đã hoàn toàn bị Player đánh phục, bởi vậy dù sợ hãi đến mức nào cũng không dám lên tiếng.
Điều này làm cho Tần Trạch ý thức được một điều rằng—— Vị Tần tiên sinh này là người thường.
Gã không phải người lịch cũ, và chuyện gã giết chết vợ con mình kia vốn không phải là nhiệm vụ xuất phát từ lịch cũ.
Mà là... Mưu tài hại mệnh đơn thuần.
Như vậy, nguyên nhân chân chính khiến vợ con Tần tiên sinh biến thành sinh vật lịch cũ buông xuống trong cơ thể Lê Lộ sau khi bọn họ đã chết đi kia, chính vì thế giới lịch cũ vốn là một nơi tương tự như địa ngục sao?
Trực giác nói cho Tần Trạch biết mọi chuyện hoàn toàn không đơn giản như vậy.
Có lẽ vẫn còn loại khả năng thứ ba.
Hắn lại chuyên chú với những tình tiết xảy ra trong mộng cảnh.
"Trò chơi này có tên là tôi yêu nhà tôi."
"Tần tiên sinh, anh có một vợ yêu anh nhưng đang dần dần già nua, vàng vọt, có một đứa nhỏ chẳng những không thông minh còn thường xuyên gây rắc rối cho anh."
"Nhưng hiển nhiên, những gì anh phô bày ra bên ngoài vốn không phải là như thế. Anh không ngừng đăng tin lên Weibo, nói rằng bản thân thương tiếc vợ mình đến cơm nước không màng, còn nói rằng anh không sao nuốt nổi những món đồ ăn không phải do chính tay vợ mình nấu nướng."
“Anh đào được một chiếc cặp sách đã cháy gần hết của đứa nhỏ nhà mình, rồi tỏ vẻ bản thân vô cùng nhớ nhung nó, cũng như vô cùng hoài niệm quãng thời gian anh từng hướng dẫn nó làm bài tập về nhà."
"Ha ha ha ha ha ha, Tần tiên sinh, anh thật là hài hước. Chính sự hài hước của anh đã mang đến cho tôi vô hạn linh cảm."
Player cười đến là điên cuồng, khiến cho cảnh tượng trong tầm mắt Tần Trạch đều rung lắc không ngừng.
"Như vậy, hãy để cho tôi được chứng kiến tình yêu nam nữ và máu mủ thâm tình của anh đi!"
"Còn bây giờ, xin hãy lắng nghe nội dung trò chơi. Vì anh cần đồ ăn do vợ mình tự tay nấu nướng, nên tôi đã đặc biệt chuẩn bị từ rất lâu rồi. Đây là thứ tôi làm."
Player xoay người, Tần Trạch lập tức trông thấy một cái túi nilon màu đen, bên trong có đựng một chút... nguyên liệu nấu ăn thối nát.
Giống như những thứ mà người ta nhặt được từ bên trong thùng rác, các loại nước nước canh canh dính nhơm nhớp, bốc mùi mốc meo.
"Nha, tôi làm không dễ ăn lắm đâu, nhưng tôi đã nghiêm túc làm theo hình ảnh mà anh chia sẻ trên Weibo đó. Ừm cũng chẳng sao, anh có thể tưởng tượng đây là đồ ăn do vợ anh làm, khẳng định là tình yêu có thể làm anh nuốt trôi được chúng nó."
"Đương nhiên, trò chơi vẫn còn quy tắc thứ hai, đó là ở thời điểm ăn uống, anh cũng không thể quên mất chuyện làm bài tập được."
"Tôi có mang đến sách bài tập lớp năm tiểu học, anh cần phải cam đoan rằng mỗi khi giải một đề trong này... anh sẽ nuốt một miếng thức ăn."
"Nếu làm xong toàn bộ ba mươi câu hỏi, đồng thời trong suốt quá trình này, lại nuốt được một nửa đồ ăn trở nên, anh có thể sống sót."
"Thời gian cho anh là ba mươi phút."
Đối với học sinh lớp năm, làm xong ba mươi câu hỏi cơ sở như vậy cũng không khó, thậm chí bọn chúng còn không cần đến hai mươi phút đã hoàn thành rồi.
Về phần ăn cái gì, được rồi, thứ đồ ăn tình yêu nước gạo [1] của Player tuyệt đối sẽ làm người khác buồn nôn, nhưng ——ăn một chút cũng không chết người.
[1] : cho bạn nào không biết nước gạo là cái gì, nó có nghĩa là toàn bộ đồ ăn thừa được đổ lẫn vào nhau, rồi lên men. Đương nhiên loại nước gạo này thường được dùng để nuôi lợn.
Thậm chí nếu thực sự hạ quyết tâm, chỉ trong vòng ba phút một người cũng có thể ăn xong.
Nói cách khác, thời gian mà Player cho gã đàn ông này tuyệt đối dư dở, nói cách khác, gã thật sự muốn cho vị Tần tiên sinh này một cơ hội sống sót.
Nhưng hơn mười phút tiếp theo, Tần tiên sinh lại làm sai khá nhiều câu.
Bởi vì trên thực tế, gã chỉ mới tốt nghiệp cấp hai thôi, và chuyện gã có thể gặp gỡ rồi cưới người vợ quá cố của mình, chỉ thuần túy là dựa vào hoa ngôn xảo ngữ.
Hơn nữa, nhiều năm qua như vậy nhưng trình độ văn hóa của gã vẫn giậm chân tại chỗ, chưa từng được nâng cao. Nhưng phải thừa nhận một điều rằng, chất lượng cuộc sống của gã lại không ngừng được nâng cao.
Đó là chuyện giải đề, còn món ăn tình yêu do Player mang đến kia, gã thực sự không sao ăn nổi, chỉ cần đưa đến bên miệng... dục vọng nôn mửa trực tiếp sôi trào… Thứ này có khác gì nước gạo đâu, gã làm sao mà nuốt nổi?
Gã bắt đầu liên tục cầu xin Player.
Nhưng Player chỉ yên lặng mỉm cười, hai mắt chăm chú nhìn vào thời gian.
Mười lăm phút trôi qua, Player nã một phát súng, bắn trúng ngón tay của gã đàn ông trước mặt.
Tần tiên sinh phát ra một tiếng hét thê lương như heo bị chọc tiết.
Nỗi sợ hãi tử vong đã khiến gã phải ép buộc chính mình ăn thứ nước gạo đáng ghê tởm đó, nhưng trên thực tế, dù có ăn hay không, gã cũng thua trắng bàn rồi.
Bởi vì gã làm sai đề quá nhiều, cũng bỏ trống quá nhiều.
“Phụ đạo cho đứa nhỏ nhà mình học tập... Thích ăn món bà xã làm. Ây cha, hình như anh chẳng làm được bất cứ một việc nào nha."
"Vì sao anh cứ thích hứa hẹn những chuyện mà chính mình không làm được trên nền tảng lưu lượng vậy? Làm màu qua mạng thì có nghĩa lý gì? Chỉ vì mấy lượt bấm like thôi sao?"
"À, tôi đã nghĩ ra mình nên chơi trò gì tiếp theo rồi đấy."
"Cám ơn anh, Tần tiên sinh, nhờ có anh mà cuộc sống nhàm chán vô vị của tôi lại có thêm một luồng linh cảm mới rồi."
Player biểu hiện giống như một đứa nhỏ thích đùa dai.
Mà Tần tiên sinh trước mặt gã lại vừa buồn nôn ối mửa, vừa dập đầu cầu xin tha thứ.
"Tôi nguyện ý nói ra toàn bộ chân tướng! Tôi nguyện ý cho anh toàn bộ khoản tiền kia! Van xin anh! Kể cả anh muốn tôi thân bại danh liệt cũng được! Nhưng đừng giết tôi... Xin anh đừng giết tôi!"
Đối mặt với loại phản ứng này, Player vẫn duy trì nụ cười mỉm như trước:
"Tôi chỉ cảm thấy anh rất thú vị, là một đối tượng chơi cùng rất vui, nhưng tôi vốn không đại diện cho chính nghĩa và công đạo. Cho nên nếu anh muốn sống, vậy thì ——Thời gian còn lại năm phút đồng hồ cuối cùng, hãy cố lên nha! Anh chắc chắn sẽ làm được!"