“Đúng vậy, anh Hạo, anh không cần tăng lương, chỉ cần một cuộc điện thoại, các anh em sẽ đi theo anh!!” Hà Uy mở miệng phụ họa.
“Đúng vậy, chúng tôi đều tin tưởng nhân phẩm của anh!’
“Lát nữa tôi sẽ từ chức, đi theo anh Hạo!”
“Ừm ừm, tôi cũng sẽ về từ chức.”
Có hai người dẫn đầu, mọi người lập tức tỏ thái độ, hơn nữa đều nói không cần tăng lương.
Dương Hạo đảo mắt nhìn mọi người, nội tâm thấy rất ấm áp, có vẻ hắn vẫn rất thành công khi làm một ông chủ, được mọi người tán thành. Tuy nói chưa chắc mọi người đã không muốn tăng lương, nhưng có thể nói như vậy, cũng đã rất có nghĩa khí rồi.
Dương Hạo khoát tay, ra hiệu mọi người yên tĩnh, tiếp đó cười mắng: “Hình như mọi người không hiểu vấn đề ở đây thì phải!”
“Tôi vừa nói, bây giờ tôi sống rất tốt, tìm mọi người không phải là để theo tôi chịu khổ!”
“Chuyện tiền lương thì quyết định như vậy đi, mỗi người đều được tăng 2000 trên tiền lương cơ sở bây giờ, không cần nói nhảm nữa.”
Dương Hạo đã lấy uy nghiêm của ông chủ ra.
Tuy hắn mở lại tiệm lẩu Dương Ký là do phúc lợi của hệ thống.
Nhưng những lời vừa rồi cũng là lời thật lòng của hắn, hắn không gọi đám anh chị em này về để chịu khổ với mình!
Tương phản, hắn muốn kéo họ lên!
Nếu như mở tiệm bình thường, tăng lương mù quáng tuyệt đối là không được.
Nhưng vấn đề là, tiệm cửa hắn không phải tiệm bình thường.
Không nói đến 10 triệu tài chính hệ thống cha, mà chỉ danh ngạch buôn bán x2 thôi cũng đủ để tiệm lẩu đứng ở thế bất bại rồi.
Huống hồ Dương Hạo mở tiệm lẩu cũng không phải vì kiếm tiền, giống như cái tên của nhiệm vụ này: Phú ông sơ tâm.
Chủ yếu chính là tình hoài, tụ tập những anh chị em đã từng trung thành với mình lại.
Huống hồ đại đa số những người này đã đi theo hắn 5 năm trở lên, đều đã trải qua sự khảo nghiệm của thời gian.
Sau này, theo tiến độ nhiệm vụ chính tuyến tăng lên, Dương Hạo nhất định sẽ cần trợ thủ, mà những người đang ngồi đây đều là người có thể dùng.
Năng lực chỉ là một mặt, chủ yếu là trung thành!!
“Đúng vậy, tăng lương, vui vẻ!”
“Mời anh Hạo!!”
Thấy Dương Hạo đã nói đến nước này, Hách Tiểu Soái cũng không nói nhảm cười ha ha giơ chén rượu lên.
“Đúng, mời anh Hạo!”
Hà Uy phụ họa theo, tiếp đó mọi người đều nhộn nhịp giơ chén rượu lên.
Mọi người vốn vui vẻ khi lâu ngày không gặp, hiện giờ lại còn có chuyện vui hơn, khiến cho tất cả đều rất hưng phấn.
Như vậy, tự nhiên uống không ít rượu, không ít người đều gục.
Nhưng Dương Hạo không uống quá nhiều, bởi vì lát nữa còn phải đi đón Hề Hề, lại đi sinh nhật Lý Mạn Ny.
Cho nên, hắn vẫn bảo trì trạng thái tỉnh táo.
Cuộc tụ tập kết thúc.
Chờ đám người Hách Tiểu Soái và Hà Uy rời đi, Dương Hạo dẫn Từ Mỹ Trúc đến cửa hàng của mình.
Đứng trong cửa hàng trống trải, Dương Hạo giao chìa khóa cho Từ Mỹ Trúc: “Mỹ Trúc, sau này em không chỉ là cửa hàng trưởng của tiệm này, mà còn có 20% cổ phần của tiệm này!”
“Chuyện này…”
Từ Mỹ Trúc kinh hãi, Dương Hạo để nàng làm cửa hàng trưởng thì không có vấn đề, nhưng 20% cổ phần thì quá bất ngờ rồi.
“Đây là thứ em nên được! Một cô gái, có bao nhiêu cái 10 năm chứ!”
Dương Hạo cười vỗ vỗ vai Từ Mỹ Trúc, đối phương đi theo hắn từ lúc 18 tuổi, bây giờ cũng đã 28.
Giờ Dương Hạo có hệ thống tương trợ, tự nhiên không thiếu chút tiền lẻ này, coi như cho Từ Mỹ Trúc cả tiệm cũng không có gì, nhưng chuyện gì cũng phải từ từ, không thể nóng vội.
“Em cũng không làm không công, mà tiền lương.” Từ Mỹ Trúc trả lời.
“Được rồi, không phải lấy không cổ phần, mà phải làm việc.”
Dương Hạo khoát tay, chỉ cửa hàng trống trải nói: “Em phụ trách tất cả công tác chuẩn bị trước khi mở tiệm đi, nhưng lần này dự toán của chúng ta rất ổn, không cần tiết kiệm.”
“Thật sao, bao nhiêu?” Giọng nói Từ Mỹ Trúc lộ ra vài phần trêu chọc.
“Dự toán 10 triệu! Đủ chưa?” Dương Hạo nhún vai.
“A? 10 triệu??” Từ Mỹ Trúc kinh hãi: “Anh Hạo, anh đừng đùa, tiệm này làm sao có thể dùng đến 10 triệu được?”
“Cho nên mới nói nhiệm vụ của em rất nặng, 10 triệu cũng không dễ tiêu đâu. Thôi, anh phải đi đón Hề Hề rồi, em tự lên kế hoạch đi. Cố gắng lên.”
Nói xong, Dương Hạo lại vỗ vai Từ Mỹ Trúc một cái, tiếp đó bước nhanh ra khỏi cửa hàng, tài xế lái thay đã chờ ở cửa tiệm lẩu Match.
Nhìn bóng lưng cao to kia, Từ Mỹ Trúc rất lâu mới lấy lại tinh thần.
Chuyện ngày hôm nay cứ như một giấc mơ, nàng vốn đã chuẩn bị tâm lý chịu khổ, kết quả Dương Hạo lại nói cho nàng biết, mình là đến hưởng phúc.
Mặc dù rất vui vẻ, nhưng cũng rất mờ mịt!
Nhất là Dương Hạo còn nói cho nàng biết, lần này dự toán là 10 triệu, nàng lại càng mờ mịt hơn!
Giống như Dương Hạo vừa nói, 10 triệu cũng không dễ tiêu, quả thực là phải lên kế hoạch cẩn thận, tranh thủ sử dụng khoản tiền này một cách tốt nhất.
Nửa tiếng sau.
Dương Hạo đón Hề Hề.
Bởi vì hôm nay có tài xế lái thay, nên hai cha con được ngồi ở hàng sau.
“Ba ba, ba đã chuẩn bị quà sinh nhật cho dì chưa?” Hề Hề biết là sẽ đi sinh nhật, mềm mại đáng yêu hỏi một câu.
“Tất nhiên là rồi, Hề Hề chuẩn bị chưa?” Dương Hạo cười hỏi lại.
“Tất nhiên là rồi! Con chuẩn bị cho dì một tấm thiệp chúc mừng!”
Hề Hề nói xong thì bắt đầu lúc cặp xách, lấy ra một tấm thiệp, sau đó đắc ý nhìn ba ba mình.
Dương Hạo cầm thiệp lên xem một chút, đây là một tấm thiệp thủ công, trang bìa còn dán giấy hình phim hoạt hình, làm rất đáng yêu.
“Con tự làm?” Dương Hạo tò mò hỏi.
“Là con và cô Kỳ Kỳ cùng làm, một mình con làm không được.” Hề Hề rất thành thật.
“Ừm, vậy cũng rất tuyệt, dì nhất định sẽ thích!”
Dương Hạo nói xong thì trả thiệp cho tiểu nha đầu.
“Ba ba, vậy ba chuẩn bị quà sinh nhật gì nha?” Hề Hề còn chưa quên việc này, tiếp tục truy vấn.
“Quà của ba hơi to, lát nữa con sẽ biết.” Dương Hạo cưng chiều sờ đầu con gái bảo bối.
“Ba ba, vậy bao giờ mới đến sinh nhật con?” Hề Hề chớp chớp đôi mắt to hỏi.
“Còn hai tháng nữa, con hỏi cái này làm gì?”
Dương Hạo nhìn tiểu nha đầu một chút, sinh nhật Hề Hề là ngày 10 tháng 5, giờ mới tháng 3.
“Bởi vì con muốn quà sinh nhật!” Hề Hề chu miệng nhỏ.
“Ah, muốn quà gì?” Dương Hạo tò mò hỏi.
Hề Hề ngẩng đầu nhìn ba ba một chút, tiếp đó thành thật nói: “Con muốn mẹ mới!”