Chương 98: [Dịch] Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game

Đây là anh rể thật sao?

Phiên bản dịch 6339 chữ

Thật ra Vương Nghiên nói 50.000 là cố tình nói cao hơn một chút, đối với một sinh viên chưa bước vào xã hội như nàng, món quà hơn chục ngàn đã tính là rất quý rồi, thậm chí hơn ngàn cũng xem như đắt rồi.

Mà món quà đắt nhất nàng nhận được từ bạn trai, cũng chỉ là chiếc túi MK có giá khoảng hơn 3000.

Nhưng nếu nàng nói hơn ngàn hoặc hơn chục ngàn trong trường hợp này, mọi người sẽ cảm thấy mình quá rẻ, cho nên nàng mới nói con số 50.000 này.

Không ngờ, cho dù nàng đã tăng lên gấp 10 lần, thì Dương Hạo vẫn trả lời yes.

Mà một tiếng yes này lại làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Dù sao nói một cách chính xác thì Lý Mạn Ny và 5 người bạn cùng phòng vẫn là sinh viên, phải tháng bảy mới có thể lấy bằng tốt nghiệp.

Tuy các nàng đã bắt đầu làm việc, nhưng tư duy vẫn chưa chuyển biến, giá trị quan vẫn còn đang trong giai đoạn tiếp nhận và dung hợp.

Vì vậy đối với các nàng mà nói, 50.000 có thể nói là một khoản tiền lớn!

Bạn trai Vương Nghiên la Trịnh Thư Kỳ hơi nhướng mày, hắn là quản lý một phòng của một công ty truyền thông, đối mặt với đám sinh viên mới bước vào xã hội, hắn có thể dùng phong thái nhìn từ trên xuống để nói chuyện với mọi người, hơn nữa Lý Mạn Ny cực kỳ xinh đẹp, khiến cho hắn đã có chút rục rịch, thậm chí đang suy nghĩ lý do để xin wechat.

Bởi vậy trước khi Dương Hạo đến, hắn vẫn luôn ra sức thể hiện bản thân, Vương Nghiên còn đần độn cho rằng bạn trai đang ra sức thể hiện để kiếm mặt mũi cho mình, thực ra người ta đang có ý đồ khác.

Nhưng Dương Hạo đến lại cắt đứt tiết tấu của Trịnh Thư Kỳ, khiến tất cả mọi người đều chú ý vào Dương Hạo, nhất là Từ Văn Thiến còn chơi trò đoán quà gì gì đó.

Lực chú ý của tất cả mọi người đều rơi vào ông già đưa con đến tham gia sinh nhật này.

Cảm giác bị cướp mất danh tiếng khiến Trịnh Thư Kỳ rất khó chịu, nhưng sau khi nghe cuộc đối thoại của bạn gái mình và Dương Hạo thì hắn cũng hơi khiếp sợ.

Tặng quà vượt quá 50.000, đừng nói là sinh viên mới vào xã hội, coi như là hắn đã đi làm vài năm thì cũng cảm thấy vượt chỉ tiêu!

Anh rể?

Đây là anh rể thật sao??

Trịnh Thư Kỳ oán thầm, mà sau khi khiếp sợ giây lát, hắn lại bình tĩnh.

Khi Dương Hạo tiến vào phòng thì hắn đã quan sát rất kỹ, đối phương ăn mặc bình thường, không có hàng hiệu, trên cổ tay còn không có một chiếc đồng hồ ra dáng.

Người như vậy có thể tặng quà vượt quá 50.000 thật sao??

Lúc này, Từ Văn Thiến hai mắt sáng lên hỏi: “Dương đại ca, lẽ nào anh tặng Hermes cho Mạn Ny???”

Lần trước Dương Hạo tặng túi Prada, lại thêm Dương Hạo lái xe sang, nên Từ Văn Thiến không hề hoài nghi tài lực của vị Dương đại ca này.

Nghe thấy vấn đề này của Từ Văn Thiến, ánh mắt của mọi người lại rơi lên người Dương Hạo.

Hermes!

Cực kỳ có lực hấp dẫn với các cô gái trẻ!

Trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Dương Hạo lắc đầu: “No!”

“Văn Thiến, em hết cơ cơ hội rồi.”

Dương Hạo cũng thật sự đóng vai NPC.

Chơi với một đám em gái trẻ tuổi, cũng là một chuyện vui vẻ.

“Là đồ trang sức sao?” Tào Diễm Diễm sử dụng cơ hội của mình.

“No!” Dương Hạo lại phủ định.

“A, mình quá ngốc, nên hỏi loại hình mới đúng!”

Từ Văn Thiến hối hận không thôi, bởi vì nàng phát hiện vấn đề của Tào Diễm Diễm rất tốt, trực tiếp loại bỏ toàn bộ đồ trang sức.

“Đến mình!” Lưu Mỹ Ngọc tiếp lời: “Là túi xách sao?”

“No!” Dương Hạo lại phủ định lần nữa.

Liên tục mấy cái No, khiến cho mấy cô gái hơi mờ mịt.

Suy luận và phân tích theo góc độ của trò chơi, thì manh mối của các nàng là quá ít.

Lúc này, Uông Vi Vi đã xác định được học nghiên cứu sinh tại đại học Yến Kinh lại mở miệng hỏi: “Là đồng hồ?”

“No!” Dương Hạo lại phủ định.

“Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, lẽ nào anh tặng một chiếc xe à?”

Thật ra Trịnh Thư Kỳ không muốn tham gia trò chơi này, hắn chỉ là đố kị khi thấy Dương Hạo được một đám con gái vây quanh, cho nên thuận miệng cà khịa một câu.

Kết quả hắn vừa dứt lời, Dương Hạo lại mỉm cười với hắn: “Yes!!”

A???

Trịnh Thư Kỳ trực tiếp ngẩn người, còn tưởng mình nghe nhầm: “Anh nói Yes???”

“Đúng, là yes!”

Dương Hạo mỉm cười gật đầu với cậu em này một cái.

Hắn tự nhiên biết đối phương đang cà mình, nhưng cũng không sao, không có loại người này thì cảm giác sảng khoái khi trang bức sẽ giảm hơn nữa.

Tất nhiên, Dương Hạo cũng không cố tình trang bức.

Nhưng vấn đề là, bản thân việc tặng Porsche đã là cực kỳ trang bức rồi.

Coi như bạn nói: Tôi không phải, tôi không có, tôi không muốn!

Vậy cũng vô dụng.

Trong mắt người bình thường, cái nhãn hiệu Porsche này đã kèm theo thuộc tính trang bức rồi.

Cho nên lát nữa chờ xe đến nơi, dù Dương Hạo có khiên tốn đến đâu, thì cũng sẽ bị dán các loại nhãn hiệu như khoe của, đại gia, trang bức… lên người!

Thế nhưng khi mua xe thì Dương Hạo không nghĩ nhiều như vậy, hắn chỉ muốn tặng cho cô em vợ cũ một chiếc xe thay cho đi bộ, che gió che mưa thôi!

Đúng lúc bạn gái của huynh đệ lại bán Porsche, hắn đi ủng hộ đối phương một chút mà thôi, cái này không có vấn đề.

Mà hiệu quả của câu ‘yes’ này của Dương Hạo còn kinh khủng hơn câu ‘yes’ khi trả lời Vương Nghiên.

Trong phòng riêng lập tức vang lên rất nhiều âm thanh.

“Yes??”

“Nói cách khác, là tặng một chiếc xe thật!”

“Oa! Một chiếc xe! Quá kinh khủng rồi!”

“Móa, sinh nhật mà tặng xe! Trời ạ!”

“Dương đại ca, em cũng có chị gái, hay là em cũng làm em vợ anh nhé!”

“…”

Mọi người mồm năm miệng mười, Lý Mạn Ny thì kinh ngạc nhìn Dương Hạo, nàng nghĩ đối phương sẽ tặng mình một món quà không tệ, nhưng không thể ngờ được lại trực tiếp tặng xe.

Món quà này quả thực là không hợp thói thường!

Nàng chỉ là sinh viên mới đi làm không lâu, giờ đã có xe để lái rồi.

Chỉ đi mấy tháng, đã bằng người làm thuê bình thường đi đường vài năm.

“Dương đại ca, anh tặng xe gì vậy?” Từ Văn Thiến xoa xoa tay, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

“Văn Thiến, xe gì cũng không phải của cậu, cậu hưng phấn như vậy làm gì!” Vương Nghiên cười nói.

“Xe tuy không phải của mình, nhưng ghế lái phụ là của mình nha! Đúng không, bảo bối Ny Ny thân ái!”

Từ Văn Thiến ôm cổ bạn thân, thậm chí gọi tên thân mật.

Nhưng Lý Mạn Ny lại bị một câu này làm cho đỏ bừng cả mặt, thò tay véo đùi Từ Văn Thiến: “Đừng gọi linh tinh.”

“Được rồi, không gọi, khi nào cậu bảo mình gọi thì mình mới gọi.” Từ Văn Thiến cười hì hì đáp lại.

Vương Nghiên thì lại trêu: “Văn Thiến, mình hoài nghi cậu đang ‘lái xe’!”

“Ha ha, bỏ từ hoài nghi đi là đúng rồi đấy!”

Tào Diễm Diễm cũng phụ họa theo.

Bạn đang đọc [Dịch] Sau Khi Ly Hôn, Ta Kế Thừa Tài Sản Trong Game của Dữu Tử Thái Thái

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    7mth ago

  • Lượt đọc

    218

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!