Sau này nàng cũng thấy nó trông rất đẹp nên đặt nó ở góc bàn để trang trí. Đôi khi làm việc mệt mỏi tạm nghỉ ngơi, nàng sẽ thổi một hơi vào và chiêm ngưỡng, vẫn rất thư giãn về mặt cảm xúc, thế nên nàng đã mang nó ra khỏi Sinh Ngục để bầu bạn.
Trong hành lang tầng một, các quầy bán hàng được chia thành đủ loại khác nhau, Sư Xuân làm theo lời hứa của mình, để Đại Thạch Đầu dẫn hắn đến quầy sách.
Có rất nhiều loại sách. Sư Xuân nhìn một lúc cũng không biết nên chọn loại nào nên hỏi: “Chủ quán, cuốn sách nào bán chạy nhất?”
Nhìn bộ dáng rách nát của Sư Xuân, tiểu nhị không mấy thiện cảm. Nhưng lại thấy Đại Thạch Đầu đi theo Sư Xuân, và Đại Thạch Đầu cũng mặc đồng phục Bác Vọng Lâu giống mình nên tiểu nhị mới nuốt lại những câu khó nghe vào họng, thuận tay lấy một cuốn trên giá sách xuống, trực tiếp ném đến trước mặt Sư Xuân: "Cái này, hiện tại bán chạy nhất."
Sư Xuân nhìn kỹ hơn, chỉ thấy trên bìa viết "Sơn Hải Đề Đăng", hắn còn chưa lật sách xem lướt nội dung đã quyết định nói: "Được, cái này, lấy cho ta hai cuốn."
Thế là tiểu nhị lại thuận tay mò thêm một cuốn ném ra, thoạt nhìn là thái độ không mấy chào đón.
Sư Xuân quay đầu lại, nói với Đại Thạch Đầu đi cùng: "Ngươi trả tiền."
Đại Thạch Đầu liếc nhìn Ngô Cân Lượng bên cạnh, có hơi bất đắc dĩ. Trước đây hắn ta đã hứa với Ngô Cân Lượng sẽ đãi khách, đãi khách cũng không sao, nhưng mua hai cuốn sách giống nhau là vì cái gì? Lẽ nào là muốn đưa cho họ Ngô một cuốn.
Ngô Cân Lượng rất vui vẻ, nghĩ rằng mình có phần, ai ngờ Sư Xuân đặt hai cuốn sách lại với nhau rồi rời đi. Ngô Cân Lượng và Đại Thạch Đầu im lặng nhìn nhau, một người đuổi theo, một người trả tiền.
Mấy người đi chưa được bao xa đã gặp lão Đông đi báo cáo trở về. Tên này nói với Sư Xuân rằng Miêu cô nương đã đồng ý gặp mặt.
Sư Xuân tỏ vẻ không vội, thay quần áo trước lại nói.
Khi ở đất lưu đày, mỗi lần đến gặp Miêu cô nương hắn đều ăn mặc ngay ngắn, đến đây cũng không thể rách rưới được.
Lão Đông không thể làm gì khác đành phải khuyên hắn nhanh lên một chút, nói không thể để Miêu cô nương đợi quá lâu.
Cả nhóm đi thẳng đến khu bán quần áo. Sau khi Sư Xuân lựa chọn một lúc, chọn một đôi giày màu đen, áo trong thì chọn một bộ ngẫu nhiên, cuối cùng chọn một chiếc áo khoác màu xanh lam.
Ban đầu hắn cũng muốn mua một bộ màu trắng vì cảm thấy quần áo màu trắng trông nhã nhặn hơn, nhưng hắn đã từ bỏ ý định đó sau khi thấy Ngô Cân Lượng bên cạnh mặc vào trông thật sự không đẹp.
Ăn mặc gọn gàng xong, dùng trâm cài tóc lên, trông hắn cũng rất hoạt bát trẻ trung, chỉ có vài vết tích xạm đen nứt nẻ ở ba chỗ mu bàn tay, môi và gò má là không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Khi lên lầu, Sư Xuân đưa một cuốn sách cho Ngô Cân Lượng cầm và tự mình cầm một cuốn.
Sau khi
bị chặn lại và thẩm vấn nhiều lần trên đường đi, mới khó khăn đến được cửa phòng của Miêu Diệc Lan.
Xa Tứ ở ngoài cửa chào hỏi, khi mấy người bước vào, Miêu Diệc Lan ngẩng đầu nhìn, lập tức đặt cây bút trong tay xuống.
Lông vũ xinh đẹp trên bàn đã biến mất, nàng tạm thời cất nó đi, không có ý gì khác, chỉ là không muốn sau khi Sư Xuân nhìn thấy sẽ có hiểu lầm. Nàng chỉ đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp của lông vũ, không có ý gì khác.
Sư Xuân dừng lại tại chỗ, dựa vào kệ sách bên cạnh, hai tay ôm ngực, sách cũng ôm trước ngực, bắt chéo chân, biểu diễn tư thế mà hắn tự cảm thấy là soái khí nhất, nhìn nhau với Miêu Diệc Lan một lúc, rồi chợt cùng mỉm cười.
Cười thì cười, Miêu Diệc Lan vẫn nhìn chằm chằm vào quần áo của Sư Xuân, bắt đầu đánh giá từ trên xuống dưới. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Sư Xuân ăn mặc chỉnh tề nghiêm trang như vậy.
Trông đúng là lịch sự hơn hẳn, nhưng nàng biết rất rõ rằng vẻ lịch sự của tên này là giả tạo.
Không phải nàng có đôi mắt sắc bén, mà là mẫu thân đã kể cho nàng biết rất nhiều thông tin về Sư Xuân, không chỉ là quá trình tranh đấu ngoan cường, tóm lại đã có rất nhiều vong hồn chết dưới lưỡi đao của hắn.
Thấy nàng nhìn mình như vậy, Sư Xuân lập tức đứng ngay ngắn, sau đó dang rộng hai tay xoay một vòng, bộ dáng tùy ý thưởng thức, sau đó hỏi: “Thế nào? Có phải không còn quê mùa hay không?”
Thì ra hắn cũng biết trước kia bản thân rất quê mùa, nhưng đây là lần đầu hắn tự nhận mình như vậy trước mặt Miêu Diệc Lan.
“Rất có tinh thần.” Miêu Diệc Lan khen ngợi, không quên giơ tay lên, ngón tay trắng như ngọc gõ vào bàn tay của Ngô Cân Lượng, dùng giọng điệu nhẹ nhàng chào hỏi: “Đô con.”
Vẻ ngoài dịu dàng và tươi tắn của nàng khiến người khác cảm thấy dễ chịu.
Ngô Cân Lượng vui vẻ hớn hở gật đầu: "Chào Miêu cô nương."