Sư Xuân tiến lên lấy cuốn sách ra, hai tay dâng lên: "Không biết ngươi đã đọc chưa, vừa mua, đây là cuốn sách đầu tiên ta mua trong đời, tặng cho ngươi."
Đại Thạch Đầu đứng ở phía sau lập tức cảm thấy ê răng, rất muốn nói: đây là sách ta mua hộ ngươi mới đúng.
Đại Thạch Đầu cũng thực sự phục, mua đồ tặng cho người ta, lại bắt chính mình trả tiền.
Ngô Cân Lượng lại cười toe toét như thể đang xem trò vui, y đã biết rằng Sư Xuân chỉ đang xã giao vui vẻ với Miêu cô nương mà thôi.
Xa Tứ thờ ơ đứng nhìn, cuối cùng cũng được tận mắt chứng kiến những gì mình đã nghe đồn.
Miêu Diệc Lan đứng dậy nhận lấy quà tặng, vỗ nhẹ vào cuốn sách và cười nói: "Ngươi vừa mở miệng đã tặng quà, được rồi, đã mua thì ta nhận vậy."
Sư Xuân chắp tay sau lưng, đi vòng quanh nhìn án thư và khung cảnh trong phòng, đi ra ngoài ban công, nhìn thấy vẻ đẹp của hồ nước và núi non, quay đầu hô lên: “Ở đây đúng là tốt hơn Sinh Ngục nhiều."
Miêu Diệc Lan cũng đi tới ban công, nhìn chung quanh rồi gật đầu: “Cũng tốt.”
Rõ ràng là nàng đã nhìn thấy những thứ tốt hơn, thứ trước mặt chỉ có thể nói là bình thường thôi.
Sư Xuân tỏ vẻ rất ngưỡng mộ, giơ tay lên tựa vào lan can nhẹ nhàng nói: "Thật tốt."
Miêu Diệc Lan cũng chống hai tay lên lan can, hỏi: “Ra ngoài rồi có dự định gì không?”
Sư Xuân thưởng thức cảnh đẹp và nói: "Đi một bước nhìn một bước, ta sẽ mau chóng trả lại bốn vạn đàn kim đã mượn từ ngươi."
Miêu Diệc Lan: "Nếu muốn đến Bác Vọng Lâu, ta có thể hỏi giúp hai ngươi một chút, vấn đề không lớn."
Ngô Cân Lượng nghe được lời này thì hai mắt sáng lên. Lão Đông và Đại Thạch Đầu nhìn nhau nở nụ cười, lại được ở bên nhau, thật tốt.
Xa Tứ thầm kinh ngạc, lẽ nào vị Miêu cô nương này thực sự có cảm tình gì với tên Sư Xuân kia hay sao?
“Cảm ơn.” Sư Xuân uyển chuyển từ chối: “Ta muốn tự mình tìm việc gì đó để làm.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Nhất là Ngô Cân Lượng, y có vẻ hơi nôn nóng, sau khi kiếm được một khoản tiền, lại có thể vào Bác Vọng Lâu, vận may tốt cỡ nào, đây là chuyện mà người khác muốn cũng chưa chắc có được, sao lại từ chối?
Miêu Diệc Lan khó hiểu hỏi: "Bác Vọng Lâu không tốt sao?"
Sư Xuân: “Không phải Bác Vọng Lâu không tốt, mà vì những gì người khác cho thì luôn có hạn, ta thì lại muốn quá nhiều.”
Miêu Diệc Lan nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn sườn mặt của hắn, sau đó mỉm cười lắc đầu: "Quả nhiên đã ra ngoài rồi, không giống như khi ở đất lưu đày, không cần phải giả vờ nữa."
Trước đây chỉ cần nàng dám lên tiếng, cái tên này sẽ lập tức tỏ vẻ tình nguyện xông pha khói lửa thực hiện mọi yêu cầu của nàng, tuyệt đối không bao giờ từ chối, mỗi lần gặp nhau đều sẽ nói một đống lời tâm tình buồn nôn, bây giờ đột nhiên không nói nữa, nàng đúng là cảm thấy hơi không quen.
"Không phải giả vờ, ngươi xinh đẹp như vậy, tính tình cũng rất tốt, ta thực sự thích ngươi, nhưng ta không xứng!" Sư Xuân nói, trượt một tay trên lan can, đặt bên cạnh tay Miêu Diệc Lan, hai bàn tay một lớn một nhỏ, một tay trắng sạch mềm mại, một tay thô ráp ngăm đen còn có những vết nứt nẻ, vừa nhìn đã biết là hai bàn tay có số phận hoàn toàn khác nhau, cười hỏi: “Ngươi cảm thấy xứng sao? Nếu ngươi có thể nói một chữ ‘xứng’, ta sẽ lập tức từ bỏ hết thảy, không đi đâu cả, từ nay về sau sẽ yên tâm ở bên cạnh ngươi, làm bất cứ điều gì ngươi muốn, có xứng không?”
Hắn nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Mọi người trong phòng cũng yên lặng chờ đợi câu trả lời của Miêu Diệc Lan.
Thật ra khi nhắc đến chủ đề này, mọi người trong phòng nhìn hai bóng lưng trên ban công, trông họ lại khá xứng đôi.
Gió thổi tà áo bay bay, sau khi ánh mắt Miêu Diệc Lan và hắn chạm nhau một lúc, nàng tránh ánh mắt của hắn, nhìn về phương xa, dùng giọng điệu nhẹ nhàng pha chút trêu chọc để nói lời từ chối: “Ngươi lại nữa rồi, ta nhắc nhở ngươi nha, mấy lời tán tỉnh đó chỉ có thể nói ở thành Chấp Từ thôi, thành Chấp Từ có quy củ, không ai dám động vào ngươi, nhưng ở đây không giống, sẽ bị đánh đó.”
Sư Xuân vô cùng sáng suốt, lập tức rút tay lại, quay mặt đi, làm như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Từ trước đến nay, ta cũng không biết ngươi có thích những thứ ta đã tặng cho ngươi hay không, Diệc Lan, nếu có thứ gì ngươi thích và muốn có, ta xem thử có cơ hội sẽ lấy đến cho ngươi.”
Thực ra hắn không biết nên báo đáp như thế nào.
Nếu không phải Lan Xảo Nhan can thiệp vào chuyện ở thành Chấp Từ, rất có thể hắn và Ngô Cân Lượng đã không thể sống sót rời đi. Bây giờ Miêu Diệc Lan còn chưa thấy người đã cho bọn họ mượn bốn vạn kim, ân tình của hai mẹ con họ thật lớn. Nhưng hiện tại hắn thực sự không có khả năng báo đáp nên chỉ còn nước hỏi coi mình có thể làm được gì hay không.