Miêu Diệc Lan cười khẽ lắc đầu: "Cảm ơn, thực sự không cần."
Nếu đã nói vậy, mặc dù Sư Xuân cảm thấy khá là đáng tiếc, nhưng cũng không dây dưa về đề tài nữa, buông tay vịn ra, nói: “Diệc Lan, ban nãy ta thấy ngươi đang bận, vừa hay ta cũng có việc phải làm, sẽ không quấy rầy ngươi, sau này có rảnh lại tới thăm ngươi. Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ nhanh chóng trả lại tiền cho ngươi."
Bây giờ hắn muốn đi nghĩ cách lấy tiền, đưa hàng trong tay ra ngoài.
Miêu Diệc Lan không giữ lại, cũng không nhắc đến tiền, nàng nhắc nhở: "Lữ Thái Chân có quyền lực ở thành Chiếu Thiên, ngươi làm hắn mất mặt, đã nghĩ đến hậu quả sao?"
"Ta biết, không có việc gì." Sư Xuân bình tĩnh lắc đầu, chắp tay tạm biệt, cứ vậy quay người rời đi, khi đi ngang qua Ngô Cân Lượng, hắn dừng bước, dùng mu bàn tay đập vào ngực y: "Ý tốt của Miêu cô nương, ngươi có muốn nhận hay không?”
Ngô Cân Lượng nghe được câu hỏi này, gãi gãi đầu, không biết nên quyết định như thế nào.
Thế là Sư Xuân cũng không thèm để ý tới Ngô Cân Lượng nữa, đi hay ở là do y tự nguyện lựa chọn, hắn sải bước rời đi trước.
Lão Đông và Đại Thạch Đầu lập tức theo sau rời đi.
Ngô Cân Lượng vẫn đang ở đó sốt ruột gãi đầu gãi tai, Miêu Diệc Lan nhìn y với vẻ thích thú, dáng vẻ rất kiên nhẫn.
Xa Tứ đứng nhìn, cho rằng tên to con này nhất định sẽ ở lại, ai ngờ Ngô Cân Lượng đột nhiên giậm chân, chắp tay nói tạm biệt Miêu Diệc Lan: “Miêu cô nương, sau này ta và Sư Xuân sẽ cùng đến thăm ngươi."
Nói xong y lập tức nhặt thanh đại đao, lao đầu mà chạy, vội vàng đuổi theo.
Sau khi Miêu Diệc Lan im lặng một lúc, nói với Xa Tứ: “Họ đã đến đây gặp ta một chuyến, nhỡ mà xảy ra chuyện thì cũng không hay. Trước mắt, ngươi tạm gác lại công việc của bản thân, đi quan sát xem, nếu Lữ Thái Chân thực sự ra tay, lỡ bọn hắn không vượt qua được trở ngại này, ngươi hãy giúp đỡ một chút, lúc cần thiết có thể dùng danh nghĩa của mẫu thân ta, cứ nói bọn hắn là người của mẫu thân.”
—-
—-
Lệ Vân Lâu, tiểu nhị với vẻ mặt đờ đẫn, khuôn mặt loang lổ đuổi theo tú bà Phượng Trì trên bậc thang, cô ta hiểu ra, bước vài bước đến góc cầu thang, rẽ vào hành lang gần nhất, mở cánh cửa của một phòng trống đi vào.
Vừa đóng cửa, tiểu nhị đã lấy ra một tờ giấy đưa cho cô.
Phượng Trì mở tờ giấy ra xem, chợt kêu lên một tiếng kinh ngạc: "Mới đi ra từ đất lưu đày? Sư Xuân, à, thì ra không phải Tư Xuân…"
Cô cau mày suy nghĩ một chút: "Vậy thì đúng là khó để xác nhận, đất lưu đày cũng không phải nơi có thể tùy ý ra vào tìm hiểu tin tức, ngoại trừ Bác Vọng Lâu, chỉ còn thành vệ của Sinh Ngục mới có khả năng dễ dàng ra vào."
Phượng Trì lắc đầu nói: "Thôi vậy, ta sẽ tự mình tìm cách xác nhận."
Thế là tiểu nhị không nói một lời rời đi...
Sau khi rời khỏi Bác Vọng Lâu, Sư Xuân liếc mắt nhìn Ngô Cân Lượng đang ủ rũ đi theo mình ra ngoài, biết rằng tên này hiện đang đắm chìm trong cảm giác thất vọng khi phải đưa ra lựa chọn.
Cũng chính vì tên này có thể đưa ra những quyết định không sáng suốt như vậy, nên hắn mới nói cho đối phương biết bí mật về tinh vân màu tím lập lòe trong cơ thể mình, đồng thời dạy cho y phương pháp phá giải Định Thân Phù để không xảy ra sai sót vào thời khắc quan trọng, điều kiện tiên quyết là Ngô Cân Lượng đã biết về sự tồn tại của tinh vân màu tím lập lòe kia.
Hiện tại ba người bên cạnh hắn đều là huynh đệ lâu năm ở Đông Cửu Nguyên, nhưng có một số bí mật mà hắn sẽ không nói với lão Đông và Đại Thạch Đầu.
Bởi vì hắn biết rất rõ, đứng trước sự lựa chọn vừa rồi, lão Đông và Đại Thạch Đầu nhất định sẽ ‘chim khôn chọn cành mà đậu’.
Hắn không nghĩ rằng lựa chọn của bọn họ có gì sai, nếu đã không thể cung cấp cho họ điều kiện tốt hơn, mà lại còn không cho phép họ lựa chọn con đường tốt hơn, thì đó là lỗi của ai?
Cho nên trừ khi phải đối mặt với những lựa chọn tương tự, thì nhìn chung huynh đệ Đông Cửu Nguyên vẫn đáng tin cậy hơn người ngoài, ví dụ như bây giờ.
Lão Đông nhanh chóng bước đến gần Sư Xuân, kéo tay áo Sư Xuân, nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu năm vạn kim cho Biên Duy Khang mượn có thể kiếm được gấp đôi mười vạn kim tất nhiên là tốt, nhưng Miêu cô nương cũng không nói sai, ở thành Chiếu Thiên còn không có ai dám cướp nữ nhân của Lữ Thái Chân, cho dù là thành chủ cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Tin tức chuyện này rất có thể đã truyền đến tai Lữ Thái Chân, bây giờ hai người các ngươi không tiện đi lung tung nữa, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nơi này khác với thành Chấp Từ, mặc dù cũng có quy củ, nhưng khó mà kìm chế được những người có quyền có thế, họ hoàn toàn có thể lén lút ra tay trong thành."