Chương 88: [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng

Tìm kiếm

Phiên bản dịch 4740 chữ

Sư Xuân nghe vậy tỏ vẻ lạ lùng, nói: "Ai nói ta muốn kiếm tiền của Biên Duy Khang? Thằng đó nghèo đến mức phải dựa vào nữ nhân nuôi dưỡng, có cái cắc tiền để ta kiếm lời."

Lão Đông và Đại Thạch Đầu đều sửng sốt, ngược lại Ngô Cân Lượng cúi đầu chán nản ở một bên lại há miệng cười ha ha.

Sư Xuân lại nói: "Yên tâm, bây giờ Lữ Thái Chân còn chưa dám đụng vào ta."

Những lời này khiến hai tên nhân viên Bác Vọng Lâu trước mặt thở dài, Đại Thạch Đầu nói: "Đại đương gia, dù ta biết câu này rất khó nghe, nhưng ta vẫn phải thật lòng nói thẳng: Trong mắt người ta, ngươi chẳng là cái thá gì cả, họ thật sự dám đụng vào ngươi!"

“Ít nhất bây giờ không dám động.” Sư Xuân duỗi ngón tay vuốt lên chữ 'Bác' thêu bằng chỉ bạc trên cổ áo: “Chỉ cần có hai người Bác Vọng Lâu đi theo ta. Nếu hiện tại người của Lữ Thái Chân thực sự để mắt đến ta, hẳn là phải biết rằng ta đã lên tầng trên của Bác Vọng Lâu, không biết rõ lai lịch của ta, họ Lữ không dám hành động thiếu suy nghĩ, người có quyền thế thực sự to gan hơn chúng ta, nhưng đôi khi... Càng nhát gan hơn chúng ta.”

Sở ePZTẬ hắn tạm thời mặc kệ Biên Duy Khang, gác lại chuyện quan trọng sang một bên. Dành chút thời gian đến Bác Vọng Lâu thăm Miêu Diệc Lan, một phần là để thể hiện sự lễ độ và biết ơn, đồng thời cũng cố ý làm vậy để cho người ta nhìn.

Hắn cũng không ngờ lại gặp được Miêu Diệc Lan và bọn người lão Đông ở đây. Bây giờ đã gặp được bọn họ, có lợi thế mà không dùng thì phí, có thể tránh được rất nhiều phiền toái.

Hắn không quen nơi này, bản thân lại còn yếu, đi cướp thức ăn ở miệng hổ, làm sao dễ dàng được, ngoài việc phải gan dạ ra thì còn phải cẩn thận nữa.

"Aiz." Lão Đông lại không nhịn được mà buông tiếng thở dài: "Đại đương gia, ngươi nói có lý, nhưng chỉ có thể lừa gạt được một đoạn thời gian ngắn thôi…"

“Có thể lừa gạt được một đoạn thời gian ngắn là đủ rồi.” Sư Xuân xua tay, trực tiếp lược qua đề tài này, nhìn người đi lại xung quanh mình, vẫy tay dẫn ba người đi đến một nơi vắng vẻ bên hồ, bắt đầu tính toán: "Lão Đông, Đại Thạch Đầu, bốn vạn lượng trước đó tính như thế nào?"

Nói đến vấn đề này, hai tiểu nhị Bác Vọng Lâu chợt cảm thấy lúng túng, ngay cả lão Đông cũng chỉ có thể ấp úng trả lời: “Là Miêu cô nương cho ngươi mượn, mọi người đều biết rồi, nói lại thì cũng chẳng hay ho gì, thôi đi, để ta mời các ngươi một bữa thật ngon.”

Sư Xuân chặn lấy cánh tay ra hiệu mời khách của lão Đông: “Ăn thì từ từ, dù sao chúng ta cũng là huynh đệ một thời gian, sau khi chuyện này thành công, không thể cho các ngươi bốn vạn, cho mỗi người một vạn được không?"

Hai tên Đông, Đầu đang lúng túng bỗng chốc sáng mắt lên, rồi lại nhanh chóng ỉu xìu cười khổ, lão Đông nói: “Được rồi, đợi ngươi kiếm được tiền rồi tính sau.”

Thấy hai tên này thiếu động lực như thế, thật sự quá chán, Sư Xuân còn muốn hai tên này giúp một tay, thế là nghiêng đầu về phía Ngô Cân Lượng, nói: "Cân Lượng, hai người này rời khỏi Đông Cửu Nguyên đã lâu, uống được mấy ngụm nước suối bên ngoài liền tưởng mình ngon lắm, thậm chí chẳng thèm mở to mắt nhìn chúng ta, nói cho bọn hắn biết, chúng ta chuẩn bị kiếm lời số tiền này như thế nào.”

"Ha ha, được rồi, các ngươi mở to mắt nghe cho kỹ, hoa khôi Lệ Vân Lâu kia, Lệ Vân Lâu bán là bán, chúng ta bán cũng là bán..." Ngô Cân Lượng cười gian xảo kể lại kế hoạch bán rẻ Tượng Lam Nhi cho Lữ Thái Chân.

"Ái chà chà..."

Dứt lời, hai tiểu nhị nghe xong chợt hiểu ra, cùng nhau hít một hơi thật sâu, đều kinh ngạc trừng to mắt, sau đó nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh nói với Sư Xuân một con số: "Hai mươi vạn kim?"

Sư Xuân làm bộ như có bụi dính trên áo, vừa phủi áo vừa khiêm tốn nói: “Ta cũng đành phải chịu thôi, mới thoát ra, cũng không quen với tình hình bên ngoài, trước tiên thử làm phi vụ mười mấy vạn, cầm ít xài tạm rồi nói sau.”

"Hắc hắc..." Ngô Cân Lượng thích loại thái độ không biết xấu hổ của hắn, nhờ nó mà mọi người cảm thấy tràn trề động lực.

"..." Hai tiểu nhị hồi lâu không nói nên lời, thầm tính toán trong đầu, sắc mặt thay đổi liên tục, trong đó có cả hối hận.

Mục đích đã đạt được, Sư Xuân không vòng vo nữa, trực tiếp thể hiện phong thái của đại đương gia mà cả bọn quen thuộc: “Có hai chuyện cần các ngươi làm. Tìm cho chúng ta một chỗ đặt chân ở Vô Ưu Quán, các ngươi trả tiền, tốn bao nhiêu cũng tính vào tiền đầu tư của các ngươi, ta nói được thì làm được, sau này kiếm được sẽ trả lại gấp đôi số tiền đã bỏ ra.”

"Được."

"Không thành vấn đề."

Lão Đông và Đại Thạch Đầu liên tục gật đầu đồng ý, trên mặt cười như nở hoa.

Sau khi cười thỏa mãn xong, lão Đông lại hỏi: “Hàng có giá năm mươi vạn, bán lại hai mươi vạn, hình như hơi bị quá rẻ? Ta nghĩ có thể thử bán ba mươi vạn hoặc bốn mươi vạn, kiếm nhiều một chút, mọi người, chẳng phải là…” Tên này nhìn cả đám xung quanh, cũng cười hắc hắc.

Bạn đang đọc [Dịch] Sơn Hải Đề Đăng của Dược Thiên Sầu

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1mth ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!