Ý tứ rất rõ ràng, nếu đại đương gia chê, chúng ta cũng không ngại tăng giá một chút.
Những lời này lập tức nhận được sự đồng tình của Ngô Cân Lượng và Đại Thạch Đầu, tất cả mọi người đều gật đầu khen hay.
Nhưng Sư Xuân không chút do dự xua tay từ chối: “Ở đây không phải Đông Cửu Nguyên, chúng ta chẳng là gì cả, chúng ta quá yếu, cả dạ dày lẫn răng đều không tốt, quá béo thì chúng ta không tiêu hóa nổi, ăn nhiều có khả năng sẽ bị bể bụng, chỉ khi ăn một cách thực sự thoải mái mới xem như chân chính đi vào bụng chúng ta. Đối với chúng ta, hai mươi vạn đã rất nhiều, thêm một hạt đàn kim cũng không thích hợp.
Điều thứ hai là, mặc dù làm cuộc mua bán này với Lữ Thái Chân, nhưng ta không muốn nói chuyện với Lữ Thái Chân, cần các ngươi tìm giúp ta một người phù hợp ở bên cạnh hắn để thương lượng với ta."
Mọi người đều khó hiểu, Ngô Cân Lượng khó hiểu hỏi: "Vì sao?"
Sư Xuân: "Không có lý do gì cả, quá rõ ràng. Lữ Thái Chân là nhân vật bậc nào ở thành Chiếu Thiên, làm sao có thể để ý ta, dù là ta đưa món hời đến cửa cũng vô dụng. Có thể bỏ ra năm mươi vạn để mua một mỹ nhân về chơi đùa, ta lo rằng chưa chắc hắn đã để ý số tiền rẻ hơn một chút này. Đổi lại là ngươi, nếu có ai đó vô duyên vô cớ đưa chỗ tốt đến cửa, ngươi có nghi ngờ hay không, dám liều lĩnh nhận lấy sao?”
"Này thì đúng là..." Ngô Cân Lượng sờ sờ cằm, lẩm bẩm.
Vì lợi ích của mình, lão Đông cũng lo lắng hỏi: “Ngươi muốn tìm hạng người như thế nào?”
Sư Xuân: “Người hơi thân cận với Lữ Thái Chân, có thể giúp ta bán trao tay Tượng Lam Nhi cho Lữ Thái Chân, có thể dùng tiền để mua chuộc. Đừng nói là các ngươi đã ở đây lâu như vậy mà còn chưa nghe nói qua tình hình của các đại nhân vật ở thành Chiếu Thiên.”
Vẻ mặt Đại Thạch Đầu trầm ngâm, đột nhiên nói: "Sầm Phúc Thông, cháu trai của Tào Phác Thanh có lẽ được."
"Sầm Phúc Thông..." Lão Đông suy tư một chút, khẽ gật đầu.
Sư Xuân hỏi: "Đó là ai?"
Lão Đông lập tức giải thích: “Tào Phác Thanh là tổng quản của Lữ Thái Chân, Sầm Phúc Thông là cháu ngoại jXBTdxdZdTṧ vAdztSẇ của ông ta, dựa vào danh tiếng của cữu cữu, nên họ Sầm cũng coi như sống khá thoải mái ở cái thành này, nhưng lại có tật chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, đối với tiền bạc, hẳn là hắn sẽ không từ chối.
"Lại là một thằng cháu trai..." Ngô Cân Lượng lẩm bẩm.
Sư Xuân cười: “Được, ta chọn hắn, nói cho hắn biết có người sẵn lòng tặng hắn mười vạn kim chỉ vì kết bạn với hắn. Đừng nói là ai đưa tiền, cứ đến Vô Ưu Quán tìm ta là được. Ngươi cũng không cần trực tiếp lộ mặt, dù sao ngươi cũng là nhân viên Bác Vọng Lâu, tham gia vào loại việc này không tốt, bỏ ra ít tiền tìm người chạy chân, âm thầm theo dõi là được. Lỡ như xảy ra biến cố cũng có thể tránh ảnh hưởng đến ngươi."
“Được, vậy bây giờ ta đi?” Lão Đông hỏi ý kiến, thấy không có vấn đề gì thì lập tức thực hiện. Có tiền đương nhiên phải kiếm lời.
Sư Xuân và những người khác thì đi về hướng Vô Ưu Quán.
Xa Tứ đã thay quần áo và âm thầm quan sát, thấy nhóm người chia thành hai đường, họ Xa cảm thấy buồn bực, rất muốn xem lão Đông đi làm gì, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn mục tiêu chính là Sư Xuân.
Vô Ưu Quán vốn là quán trọ, cũng không quá đông khách, chỉ cần chịu bỏ tiền thì sẽ có phòng.
Hoàn cảnh không tồi, giá cả cũng không rẻ, thông thường, Đại Thạch Đầu sẽ không nỡ chi số tiền này một cách dễ dàng, nhưng lần này lại rất dứt khoát, không hề chê đắt chút nào, ngược lại còn ngại nó quá rẻ. Tóm lại là trả tiền rất sảng khoái.
Sư Xuân chọn một căn phòng vắng vẻ trong góc.
Sau khi nhìn quanh phòng một vòng, hắn tìm Ngô Cân Lượng lấy lại cuốn "Sơn Hải Đề Đăng" kia và đặt nó lên bàn, tựa như động vật đánh dấu địa bàn.
Sau đó bảo Đại Thạch Đầu ra ngoài cửa quán trọ chờ người, một khi phát hiện Sầm Phúc Thông tới thì lập tức thông báo cho hắn.
Hắn còn có việc phải làm nên rời khỏi phòng, quen cửa quen nẻo đi đến cửa phòng Biên Duy Khang và gõ cửa.
Người mở cửa là Biên Duy Khang, trên đầu quấn một tấm vải trắng băng bó vết thương, nhìn giống như đang để tang.
Khi nhìn thấy Sư Xuân ăn mặc chỉnh tề ở ngoài cửa, hắn ta sửng sốt trong giây lát, suýt nữa không nhận ra. Cũng may nước da ngăm đen không khó nhận ra, hơn nữa tên to con Ngô Cân Lượng cũng bước ra, lập tức nói: "Sư huynh... Sao ngươi lại đến đây? Hai vị mau mời vào."
Sư Xuân không vội, nhã nhặn giải thích: “Ta đã gặp bằng hữu, tình cờ cũng ở đây, đến chào hỏi Biên huynh. Phòng của ta ở trong góc bên trái quán trọ.” Nói xong nhìn xung quanh phòng một chút rồi hỏi: "Có tiện không? Sẽ không quấy rầy chứ?"
Hắn tỏ vẻ ngượng ngùng, dù sao thì cũng có nữ quyến ở đây.