Khi đang nói chuyện, Tượng Lam Nhi trong phòng vén tấm rèm châu bước ra, nàng đã rũ bỏ vẻ ngoài lộng lẫy, rửa sạch phấn son, vẻ đẹp kiều diễm của một hoa khôi càng thêm rạng rỡ, khiến người ta phải mở to mắt nhìn.
"Ân nhân tới, không sao, mời vào."
Tượng Lam Nhi đi đến phía sau Biên Duy Khang, hai tay đặt trước bụng, vẻ mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, lịch sự hành lễ.
Âm thanh nói chuyện cũng dễ nghe, lời nói rõ ràng, hiển nhiên là có trải qua giáo dục.
"A ha, vậy ta sẽ không khách khí." Sư Xuân vui vẻ đi vào, theo sau là Ngô Cân Lượng.
Sau vài lời mời khách sáo mời ngồi, Tượng Lam Nhi bưng trà ra mời khách như một hiền lương.
Đó là chuyện rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên Sư Xuân và Ngô Cân Lượng được hưởng thụ loại đãi ngộ này, cảm giác không tệ, về phần hương vị, hai người không hiểu rõ.
Hai người vốn chỉ muốn đến đây ăn một bữa, nhưng mọi chuyện diễn ra quá đúng lúc, thậm chí còn không có thời gian để dừng lại hưởng thụ, vẫn luôn bận rộn không ngừng. Ngay cả đám người Đại Thạch Đầu nói mời bọn hắn một bữa cũng phải hoãn lại, bởi vì Sư Xuân cảm thấy chuyện bây giờ quan trọng hơn.
Sau khi đặt chén trà xuống, Biên Duy Khang chủ động hỏi: "Sư huynh... Đến đây, thế nhưng có phân phó gì?"
Hai tay Sư Xuân che chén trà, cười lắc đầu: "Sao dám có phân phó gì, chỉ là chợt nhớ ra có chuyện quên hỏi, trên người hai ngươi tựa như không còn tiền, nếu thật như thế, không bằng lấy một ít của ta để dùng tạm?"
Thì ra người ta tới đây là để ‘đưa than ngày tuyết rơi’, Biên Duy Khang sửng sốt, lại cảm động đến mức không biết nên nói cái gì.
Vì thế Tượng Lam Nhi mở miệng nói: “Vẫn còn một ít tiền đủ để tiêu vặt mấy ngày.”
Tuy nói như vậy nhưng nàng lại lặng lẽ liếc nhìn đối phương, cảm thấy ân nhân của mình có vẻ hơi quá nhiệt tình.
"Vậy là tốt rồi." Sư Xuân gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn hơi lo lắng nói: “Nhưng nếu các ngươi cứ tiếp tục như vậy, e rằng không phải biện pháp lâu dài, có dự định gì khác cần ta hỗ trợ không, Biên huynh cứ mở miệng. Ta rất thưởng thức cách làm người của Biên huynh, đừng khách sáo với ta.”
Nói đến dự định, Biên Duy Khang do dự một chút nói: "Vẫn đang xem xét."
Sư Xuân kinh ngạc nói: "Trước đó ở bên ngoài Lệ Vân Lâu, ta nghe Biên huynh nói muốn dẫn Tượng cô nương về Vô Kháng Sơn, chẳng lẽ là ta nghe nhầm?"
Biên Duy Khang thở dài: “Tất nhiên ta muốn mang nàng trở về, nhưng hẳn là sư huynh đã nghe nói ta bị trục xuất khỏi tông môn, nếu ta trở về, không biết tông môn có chấp nhận hay không, ta sợ đi một chuyến tay không.”
Tượng Lam Nhi nghe xong lời đó, cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.
Sư Xuân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói: “Lời của Biên huynh, tại hạ không đồng ý. Người ta có câu ‘lời hứa nam nhi đáng giá ngàn vàng’, nếu đã hứa hẹn dẫn Tượng cô nương về nhà, vì sao lại nuốt lời? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, nếu là vì lo lắng mà không dám thử, chẳng phải là đã phụ lòng tốt của Tượng cô nương, khiến cho mọi người trong thiên hạ chê cười?
Phiền phức hơn nữa là, đây cũng không phải là nơi mà Tượng cô nương có thể ở lâu. Mặc dù Biên huynh đã chuộc thân cho Tượng cô nương, nhưng không thể ngăn cản Lữ Thái Chân ngấp nghé vẻ đẹp của Tượng cô nương. Dưới sức mạnh của quyền thế, Biên huynh có đảm bảo sẽ bảo vệ Tượng cô nương an toàn không có vấn đề nào? Một khi có vấn đề thì sẽ mất cả người lẫn của, hối hận cũng đã muộn, nên sớm đưa ra quyết định.”
Vừa dứt lời, Biên Duy Khang đột nhiên đứng dậy, nhắc đến Lữ Thái Chân ngấp nghé, tên Khang thật sự không thể ngồi yên.
Ngô Cân Lượng có chút kinh ngạc, không biết Sư Xuân nói như vậy là có âm mưu gì, nhưng y biết chắc chắn không có ý tốt.
"Có muốn trở về Vô Kháng Sơn với ta không?" Biên Duy Khang dịu dàng hỏi Tượng Lam Nhi.
Tượng Lam Nhi nhẹ nhàng gật đầu: "Thiếp thân tuyệt không hai lòng, thân thể cũng không buộc vào hai người, lang quân ở đâu, thiếp thân ở đó, chết không hối hận!"
Biên Duy Khang lập tức xúc động, đang định ôm lấy nàng, nhưng không ngờ Sư Xuân luôn nhã nhặn bên cạnh đột nhiên vỗ tay kêu ‘hay’, suýt nữa giật mình.
"Hay lắm!" Sư Xuân vỗ bàn đứng dậy, xong lại vỗ ngực lần nữa: "Một câu ‘chết không hối hận’ nghe thật là hay, không uổng tấm lòng thành của Sư mỗ. Các ngươi yên tâm, Sư mỗ tuyệt đối sẽ không ngồi im nhìn các ngươi gặp nạn, đoạn đường này, hai huynh đệ ta chắc chắn sẽ dùng hết sức lực để hộ tống. Nếu trên đường đi có gặp nguy hiểm gì, bước qua thi thể của chúng ta trước.”
Trong đầu Ngô Cân Lượng nháy mắt nảy ra vô số câu hỏi, ý gì vậy, nữ nhân này là hàng đã tới tay, có cần thiết phải đi xa như vậy sao?
Y lại khó mà hỏi, trong lòng cũng biết nếu Xuân Thiên đã nói như vậy thì chắc chắn phải có lý do.