Rõ ràng y không hiểu, nhưng vẫn gật đầu nói: "Bước qua ta đầu tiên!"
Thói quen xông lên vị trí đầu vẫn không thay đổi.
Biên Duy Khang vội vàng buông Tượng Lam Nhi ra, chắp tay nói: "Sư huynh, không dám làm phiền, không dám làm phiền, tự hai chúng ta có thể trở về."
Sư Xuân giơ tay ngăn cản: "Biên huynh, không cần nói nhiều nữa, trên đường nhiều thêm một người thì nhiều thêm một phần sức mạnh, huống chi tình huống của ngươi và Tượng cô nương đặc biệt, Vô Kháng Sơn chưa chắc sẽ tiếp nhận các ngươi, chúng ta đi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, có chuyện gì tất cả mọi người cùng nghĩ biện pháp."
Dù miệng nói như vậy nhưng trong lòng đang nghĩ thầm, tốt nhất đừng ép ta nhắc đến chuyện vay tiền.
Nếu đối phương nhất quyết từ chối hộ tống, vậy hắn không còn cách nào khác ngoài việc ám chỉ một chút, các ngươi đang mượn tiền của ta, không cho ta đi theo, lỡ các ngươi chạy mất thì sao?
Tượng Lam Nhi liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên một tia sắc bén lạ thường, sau đó nhanh chóng cụp mi rủ mắt xuống, duy trì bộ dáng dịu dàng.
May mà lời nói của hắn thực sự chạm đến tâm can Biên Duy Khang, đúng là hắn ta không chắc có thể thuận lợi trở về Vô Kháng Sơn, nên lập tức chắp tay nói: “Đã như vậy, làm phiền Sư huynh. Nếu có thể thuận lợi trở về Vô Kháng Sơn, nhất định sẽ báo đáp đại ân của Sư huynh!”
Nói xong lại ngơ ngác một chút, cảm giác chính mình gọi "Sư huynh" càng ngày càng thuận miệng.
Sư Xuân cười nhẹ một tiếng: "Có thể nhận được báo đáp hậu hĩnh từ Biên huynh, đã nói rõ Biên huynh trở về tông môn thành công. Vậy ta rất mong nhận được phần báo đáp này."
"Hy vọng như vậy." Biên Duy Khang cười khổ, sau đó nhìn người xung quanh, hỏi: "Khi nào xuất phát?"
Sư Xuân: “Theo lý mà nói, đi càng sớm càng tốt, chỉ là…” Hắn chỉ vào mình và Ngô Cân Lượng: “Chúng ta đi ra từ đất lưu đày, một đường bôn ba không ngừng nghỉ, muốn nghỉ ngơi một đêm rồi đi, sáng mai thế nào?”
Thấy Tượng Lam Nhi không có ý kiến gì, Biên Duy Khang cuối cùng cũng đưa ra quyết định: "Được, sáng mai."
Sau khi sự việc được quyết định, hai vị khách tới thăm cũng tạm biệt.
Sau khi trở về phòng mình, Ngô Cân Lượng lập tức đóng cửa, quay người lại gần Sư Xuân, thấp giọng hỏi: "Ngươi đang tính cái gì vậy? Nói cứ như thật vậy, ngươi sẽ không thực sự muốn đưa bọn họ đến Vô Kháng Sơn chứ?"
Sư Xuân thấp giọng trả lời: “Tượng Lam Nhi chỉ đáng giá mấy đồng tiền, giá trị lớn nhất của nàng ta chỉ là một lần mua bán, không thể lâu dài, Vô Kháng Sơn mới là bảo địa để chúng ta phát tài. Vô Kháng Sơn là nơi luyện chế Định Thân Phù, ngươi quên mất ta phá giải Định Thân Phù như thế nào rồi sao?”
Hắn chỉ vào mắt phải của mình: “Lẻn vào Vô Kháng Sơn mới có thể tìm được cơ hội, đợi ta nhìn thấu bí quyết luyện chế Định Thân Phù, ngươi ngẫm lại xem, chúng ta
Ngô Cân Lượng nghe xong hai mắt sáng lên, không khỏi lấy một tay sờ qua lại trên lưỡi đao, trong lòng ngứa ngáy, dáng vẻ rất chờ mong, cười hắc hắc không ngừng, nhưng sau đó không biết nghĩ đến điều gì: “Vậy còn bán hoa khôi kia hay không?”
"Nói nhảm, người mua
"Không phải, Xuân Thiên, ngươi bán hoa khôi đó rồi, Biên Duy Khang làm sao có thể bỏ qua cho ngươi? Hắn có thể giúp chúng ta tiến vào Vô Kháng Sơn mới là lạ?"
"Thật ngốc, ta có thể để cho hắn biết sao?"
“Coi như không biết, một người sống sờ sờ biến mất, hắn chắc chắn sẽ vội vàng đi tìm người, chỉ với bộ dạng thề sống thề chết của hắn đối với hoa khôi kia, không tìm được người sẽ không trở về Vô Kháng Sơn.”
Sư Xuân ngồi trên ghế, bắt chéo chân, không cho là đúng nói: “Biến mất phải có lý do, không phải vô duyên vô cớ mà biến mất, là hoa khôi tự mình rời đi. Hoa khôi cảm thấy thân phận gái lầu xanh của mình sẽ trì hoãn việc Vô Kháng Sơn tiếp nhận tình lang của mình trở về. Vì nghĩ đến tiền đồ của tình lang, nàng dứt khoát rời đi. Trước khi đi nhờ chúng ta nói với Biên Duy Khang, chỉ cần Biên Duy Khang trở về tông môn, nàng sẽ tự đến gặp hắn.”
Ngô Cân Lượng chớp mắt một hồi, cuối cùng cười khẽ: “Đại đương gia nói có lý, cứ làm như thế.”
Nói xong còn giơ đao lên che miệng cười trộm, đi tới đi lui trong phòng, vừa cười vừa vỗ ngực, bộ dáng tựa như lo gì nghiệp lớn không thành.
Hai người tạm thời không có việc gì làm, nên đã học cách pha trà trong phòng.