Cái điều kiện kích hoạt lộn xộn gì thế này, chẳng lẽ cô là nữ chính trong bộ anime nào đó về miêu nữ à?
Gần đây Ninh Phượng Hoàn thường xuyên xem anime, đã hiểu rất nhiều thứ, khóe miệng giật giật.
Biến về thành người, tai mèo này, răng nanh này, đuôi này...
Cái vị thần chết tiệt kia, di sản để lại toàn ba cái thứ đồ gì thế hả!
“...”
“Cậu...”
Ninh Phượng Hoàn đột nhiên bực bội đưa tay đánh Tiết Cảnh một cái.
“Đừng có suy nghĩ lung tung, đây chỉ là ngoài ý muốn!”
Cô nhìn thấy, thánh kiếm... đã ra khỏi vỏ.
“Đây không phải chuyện tôi có thể kiểm soát.” – Tiết Cảnh bình tĩnh nói.
Dừng một chút, hắn nói tiếp:
“Nhưng... nếu cô không xuống, tôi sẽ không chỉ mất kiểm soát mỗi nó.”
Ninh Phượng Hoàn:
“...”
“Hừ, vậy tôi dời đuôi đi, cậu tự lấy tay che mắt...”
Tiết Cảnh gật đầu.
Ninh Phượng Hoàn thấy vậy, cẩn thận dùng tay chống lên thành bồn tắm, chuẩn bị đứng dậy.
Nhưng lúc này, lại có thêm ngoài ý muốn.
Cũng không biết là do tâm trạng cô quá hỗn loạn dẫn đến sai sót hay là do trên thành bồn tắm còn dính sữa tắm, Ninh Phượng Hoàn vừa mới chống người dậy định rời đi thì trượt tay một cái.
Cả người lại ngồi xuống, bắn lên một đám nước.
Không chỉ vậy, chẳng biết vì sao, trên người Tiết Cảnh lúc này có hơi trơn trượt, Ninh Phượng Hoàn trơ mắt nhìn mình trượt xuống...
“A ~”
“Hít...”
Tiết Cảnh hít sâu một hơi.
“Cô Ninh, cô...”
Ninh Phượng Hoàn sắp phát điên rồi, xấu hổ nói:
“Tôi không cố ý...”
Tiết Cảnh run rẩy lấy tay che mắt mình.
Giọng nói cũng thoáng run rẩy:
“Tôi biết rồi... Cô mau ra ngoài đi.”
“Nếu không, có thể sẽ không ra ngoài được nữa.”
Thấy Tiết Cảnh nổi gân xanh, sắp không khống chế được mà bộc phát hoàn toàn, trong lòng Ninh Phượng Hoàn dâng lên một tia sợ hãi, vội đứng dậy chạy trốn khỏi phòng tắm.
“...”
Theo tiếng đóng cửa vang lên, phòng tắm chìm vào yên tĩnh.
Tiết Cảnh thở dài, cố gắng áp chế khí huyết đang sục sôi trong cơ thể.
Nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại, thánh kiếm sắc bén còn khó áp chế hơn cả AK.
Hắn đưa tay khẽ vuốt ngực mình một cái.
Không biết là do sữa tắm hay gì khác, sờ lên thấy hơi dính nhớp...
Sắc mặt Tiết Cảnh kỳ quái.
...
Bên kia, khu Nam Thành, trong một tầng hầm ngầm bí mật nào đó.
Tiêu Hồng Nguyên cao lớn vạm vỡ với khuôn mặt già nua đang chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm tầng hầm.
Đó là một “cái tổ” cao tới bốn mét, cực kỳ đồ sộ.
Bề ngoài trông như tổ ong, nhưng màu sắc lại gần giống với màu xanh da trời, lớp ngoài như huyết nhục liên tục ngọ nguậy, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng vang trầm đục giống như trái tim co bóp.
“Két.”
Tấm chắn phía trên tầng hầm ngầm bị mở ra, một bóng người đầu quấn băng vải, chống gậy đi xuống cầu thang.
Tiêu Hồng Nguyên quay đầu nhìn hắn ta một cái, chú ý đến dáng vẻ của hắn ta, nghi ngờ hỏi:
“Khai Bình, xảy ra chuyện gì vậy?”
Đoàn Khai Bình chống gậy, cố gắng cúi chào Tiêu Hồng Nguyên:
“Bái kiến ân sư.”
“Hôm nay xảy ra chút chuyện...” – Hắn ta lộ vẻ khó xử, kể lại chuyện mình đi gây sự với Lâu Tuệ Oánh nhưng không biết vì sao lại bị người khác ám toán, kết quả bị Lâu Tuệ Oánh bắn vỡ đầu.
Tiêu Hồng Nguyên nhíu mày.
“Chẳng phải tôi đã dặn anh rồi sao, gần đây cố gắng đừng gây chuyện, anh điếc à?”
Đoàn Khai Bình bị ánh mắt lạnh lùng của ông ta quét qua, cả người như rơi vào hầm băng, mồ hôi lạnh túa ra, chịu đựng cơn đau ở đùi, vội vàng quỳ xuống.
“Ân sư! Đệ tử sai rồi!”
Hắn ta nuốt nước miếng, cảm giác như có một con dao sắc bén đang cứa tới cứa lui trên cổ mình, hàn quang loe lên, dường như có thể cắt đứt đầu hắn ta bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu sau, ánh mắt lạnh lùng như dao dịu đi, Tiêu Hồng Nguyên thản nhiên nói:
“Thôi, đứng dậy đi.”
“Vâng.” – Đoàn Khai Bình thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy, lúc này mới nhận ra toàn thân mình đã ướt đẫm mồ hôi, dưới chân là một vũng nước.
“Số 1 lớn chưa?” – Tiêu Hồng Nguyên chợt hỏi.
Đoàn Khai Bình vội gật đầu:
“Con vừa vào trong lồng xem, nó đã lớn hơn một con chó rồi, tốc độ phát triển nhanh đến đáng sợ.”
Nói đến “Số 1”, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân nổi da gà.
Đó không phải là sợ sức mạnh của nó hay gì khác, mà là sự kháng cự tuyệt đối về mặt tâm lý với vẻ ngoài của nó.
Tiêu Hồng Nguyên gật đầu.
“Số 1 chỉ là vật thí nghiệm, tỷ lệ vẫn chưa hoàn hảo, Trùng Mẫu Thiên Túc còn có thể sinh ra những đứa con tốt hơn...”
“Nhưng hình như bên công ty Khang Đức muốn thử nghiệm hiệu quả trước, đợi thêm một thời gian nữa, khi Số 1 lớn hẳn rồi thì thả nó ra.”
Đoàn Khai Bình gật đầu cung kính:
“Vâng.”