Khi Tiết Cảnh bước ra khỏi phòng tắm, đã là một tiếng sau.
Hắn đi tới phòng khách, thấy con mèo đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
“Ô? Cô biến lại rồi à?”
Tiết Cảnh ngạc nhiên nói.
Trên ghế sô pha không phải là Ninh Phượng Hoàn xinh đẹp tóc đen tai mèo mà là một con mèo đen đeo bốn tất chân trắng.
“Ừ.” – Ninh Phượng Hoàn vùi đầu vào khe ghế sô pha, trả lời ồm ồm, giọng rất buồn bã.
Cô không biết phải đối mặt với Tiết Cảnh như thế nào.
Tiếp xúc thân mật với hắn như vậy trong hình dạng con người... Cuối cùng còn chạm vào thanh thánh kiếm vừa rút ra khỏi vỏ.
Đối với một cô gái chưa từng nắm tay đàn ông như cô mà nói, điều này quá kích thích.
Cứ nghĩ đến đó là cô lại muốn đập đầu tự tử.
Ninh Phượng Hoàn đưa hai chân trước che mặt.
“Mèo con, cô biến lại kiểu gì thế? Còn biến được không?”
Tiết Cảnh đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống ghế sô pha.
“Phải gọi tôi là Giáo chủ đại nhân...” – Ninh Phượng Hoàn nói yếu ớt.
Sau đó thở dài:
“... Không biết, vừa rồi bình tĩnh lại thì tôi đã biến về mèo.”
“Bây giờ không biến thành người được nữa, thật khó hiểu.”
Cô hơi thất vọng, nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có thể hoàn toàn trở lại hình dạng con người, cô sẽ không có lý do gì để tiếp tục ở lại nhà Tiết Cảnh, lại phải làm Giáo chủ đại nhân của Long Giáo.
Mặc dù bây giờ do kích hoạt điều kiện đặc biệt mà biến trở lại một lần, nhưng tình hình vẫn chưa ổn định, vẫn phải tiếp tục ở nhờ.
“Ừm... Gần đây tôi có quen một người hiểu biết khá nhiều về di vật của Thần, để mai tôi đi hỏi cô ấy tình hình cụ thể.” – Tiết Cảnh trầm ngâm nói.
Ninh Phượng Hoàn gật đầu, cũng không hỏi Tiết Cảnh quen người đó bằng cách nào, chỉ nhìn hắn bằng đôi mắt màu lục bảo, ánh mắt phức tạp.
Bầu không khí nhất thời im lặng, không khí ngượng ngùng dần lan tỏa giữa hai người.
Từ lúc ra khỏi phòng tắm, Tiết Cảnh vẫn luôn cố tỏ ra bình thường, nhưng cũng hơi mất tự nhiên.
Hắn ho khan một tiếng, nói:
“Tôi ra ngoài đi dạo.”
Rồi đứng dậy cầm chìa khóa ra cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Ninh Phượng Hoàn nằm ngửa ra ghế sô pha, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trong đầu cô hiện lên đủ chuyện trong phòng tắm, bắt đầu lăn qua lăn lại trên ghế sô pha.
...
Sáng sớm hôm sau, Tiết Cảnh tỉnh dậy, vén chăn lên, nhìn con mèo vẫn đang ngủ bên cạnh, mỉm cười.
Hôm qua hai người đều bình tĩnh lại một lúc, đến khi Tiết Cảnh về nhà thì bầu không khí ngượng ngùng cũng tan biến, cách hai người ở chung cũng trở lại bình thường.
Ít nhất bề ngoài là vậy.
Còn về sau sẽ phát triển như thế nào, chuyện xảy ra trong phòng tắm tối qua sẽ lên men thành cái gì thì cứ để thời gian trả lời.
Làm bữa sáng như thường lệ, theo thông báo trên bảng thuộc tính, cuối cùng kỹ năng【Nấu ăn】của Tiết Cảnh cũng đạt đến Lv.4.
Lại ra ngoài chạy bộ như mọi ngày, về nhà tắm rửa, Tiết Cảnh lên đường đến Đại học Tinh.
Không hề dừng lại, hắn đi thẳng đến tầng 7 của thư viện Đại học.
Trong thư viện cũ kỹ với ánh đèn mờ ảo, vẫn chỉ có một cô gái ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ, tay cầm cuốn sách, cả người toát ra vẻ yên tĩnh.
Hôm nay cô gái không mặc áo phông trắng bó sát và quần jean bó như mọi khi, mà là áo sơ mi đen phối với áo khoác caro màu be xám, vạt áo buộc ở eo, làm nổi bật vòng eo thon thả, phía dưới là quần dài đen bó sát, ôm lấy đôi chân thon dài, chân đi giày vải trắng đơn giản.
Vì thấy mới lạ, Tiết Cảnh không khỏi nhìn cô thêm vài lần, rồi mới lấy【Vương Miện Của Ác Nữ】và【Chiếc kính mắt bình thường】ra khỏi balo, đặt lên bàn trước mặt Ngô Ấu Tinh.
“Sếp, hoàn thành nhiệm vụ.” – Tiết Cảnh ngồi xuống ghế, cười nói.
Ngô Ấu Tinh khép cuốn sách lại, chớp mắt, đôi mắt màu tím nhạt nhìn Tiết Cảnh.
“Vất vả rồi, lần này cậu làm rất tốt.”
Cô nói dịu dàng.
“Tôi không ngờ sẽ có người khác xen vào, sự cố này khiến cậu gặp nguy hiểm, tôi rất xin lỗi.” – Gương mặt cô gái lộ vẻ áy náy.
Tiết Cảnh lắc đầu, nói:
“Cô đâu phải thần thánh, làm sao có thể nghĩ đến mọi chuyện? Tôi đã chọn gia nhập công ty, ký hợp đồng thì đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, mức độ nguy hiểm này nằm trong dự đoán, cô đừng để tâm.”
Ngô Ấu Tinh gật đầu, nhã nhặn:
“Tuy nói thế... Nhưng do tình huống đặc biệt, tôi sẽ nâng mức đánh giá nhiệm vụ thu hồi lần này lên thành C+, tiền thưởng chia cho cậu cũng sẽ tăng lên, coi như là bồi thường.”
Cô lấy một tập tài liệu từ trong túi xách trên ghế bên cạnh đưa cho Tiết Cảnh.
“Người đàn ông bị cậu giết hôm qua đã được khâm liệm xong, thân phận cũng điều tra rồi.”
Tiết Cảnh nhận lấy tập tài liệu, mở ra.
Trên bìa tài liệu có in ảnh thẻ, chính là người đàn ông mà Tiết Cảnh đã giết hôm qua.
Tên hắn ta là Chu Ứng Khôn, đến từ Nguyên Thành, một trong ba thành phố vòng trong của Khu đô thị số 5.
“Người đàn ông này là nhân viên thu hồi cấp C của công ty thu hồi Từ thị.”
Ngô Ấu Tinh hơi nghiêng người về phía trước, dựa vào Tiết Cảnh, nói.
“Nhưng hôm qua tôi đã liên hệ với công ty thu hồi Từ thị, họ khẳng định rằng không hề giao nhiệm vụ thu hồi này cho Chu Ứng Khôn, đây là hành động cá nhân của hắn ta.”