Người sơn thôn bình thường đang lao động ở giữa ruộng.
Những đứa trẻ tóc vàng đang vui vẻ nô đùa ở ven đường.
Ông già để râu đang phơi nắng ở trong sân.
Có một cảm giác yên tĩnh và thanh bình hiếm có.
“Mặc dù chỉ là người bình thường, thế nhưng đều là những cơ duyên và hạnh phúc mà Tiên Nhân khát khao mong chờ…”
Nàng hâm mộ thì thào.
. . .
Không lâu sau, cuối cùng mấy người cũng đã tới trước căn nhà nhỏ của Lý Phàm.
“Vô Nhị Nhàn Đình.”
Tấm biển do Lý Phàm tự tay viết xuất hiện ở trong mắt của mấy người, nhất thời bọn họ đều cảm thấy sợ hãi.
“Giữa bốn chứ này, ẩn chứa một loại kiếm đạo hoàn toàn khác biệt…”
Linh Siêu Chí Tôn thì thào.
Khác với thể loại Nhất Kiếm Áp Thiên Nam độc nhất vô nhị, uy chấn Tiên Vực kia, bốn chữ này thể hiện một loại cực kỳ tự do và tiêu dao, giống như vượt ra cả thời gian và không gian.
Huyền diệu khó hiểu.
“Vị đại năng đang ẩn cư ở trong đó, đây chỉ là một chỗ Nhàn Đình, đối với người bình thường mà nói cũng chính là một thế giới khác kinh khủng.”
Ở trong đôi mắt của cô gái tóc trắng lóe lên một tia sáng kỳ dị, giờ phút này, nàng ta càng cảm nhận được sự lựa chọn trước đây là vô cùng sáng suốt.
Cái gì mà máu Chân Tiên, ngay cả việc có thể thành Tiên đi chăng nữa thì so sánh với tiên duyên ở nơi này cũng chỉ là bụi đất mà thôi.
Không đáng để nhắc tới.
Mộ Thiên Ngưng bước lên phía trước, gõ cửa một cái nói: “Lý tiền bối có nhà không?”
Trong sân nhỏ.
Tử Lăng đang vẽ tranh, mấy ngày nay, nàng đã vẽ quả trứng gà ở trước mặt này hơn trăm lần rồi, quả nhiên dần dần phát hiện ra một ít quy tắc mà trước đó chưa từng thấy, ở trong mắt của nàng, quả trứng gà này đã không còn là quả trứng gà ban đầu nữa, điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng vui vẻ, càng ngày càng trầm mê vào việc vẽ trứng gà.
Còn Nam Phong thì đang đánh đàn, tiếng đàn lượn lờ, so với lần đầu tiên đánh đàn thì bây giờ rất nhiều tỳ vết ở bên trong tiếng đàn của nàng đã biến mất không còn gì nữa, tiếng đàn của nàng ngày càng trở nên hòa hợp hơn.
Lý Phàm vừa cắt thịt cho mèo ăn, nghe thấy tiếng của Mộ Thiên Ngưng ỏ bên ngoài, nói nay: “Ở, vào đi.”
Ba người Mộ Thiên Ngưng, Hỏa Linh Nhi ngay lập tức đi đến.
Lý Phàm mỉm cười: “Thế nào, tất cả mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”
Nghĩ đến việc một bức thư pháp và tranh của mình xuất hiện ở một buổi triển lãm hoành tráng, cuộc bán đấu giá quy mô lớn… Như vậy cũng không tệ lắm.
Nghe vậy, Hỏa Linh Nhi liền chắp tay, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối ban thưởng bức thư pháp và tranh này, mọi chuyện đều thuận lợi.”
“Ngoài ra, chúng ta còn lấy được hai thứ đồ vật này, đặc biệt mang đến cho tiền bối.”
Nàng và Mộ Thiên Ngưng lấy ra một cây đàn và một cây bút lông.
Nhìn thấy hai thứ đồ này, Nam Phong và Tử Lăng ở bên cạnh đều giật mình.
“Đây là… Đàn và bút của tổ sư.”
Tử Lăng có chút há hốc mồm.
Nam Phong lẩm bẩm nói: “Thánh Địa đã tìm kiếm vô số năm, cũng chưa từng tìm thấy một vật nào, không ngờ hôm nay lại có thể bị người khác lấy ra được…”
Các nàng đều xuất thân từ Thánh Địa Tam Tuyệt, mà ở trong nội bộ của Thánh Địa Tam Tuyệt, hàng nhái của hai đồ vật này cũng có không dưới mười kiện, cho nên ngay cả việc chưa từng thấy qua bao giờ, chỉ cần nhìn thấy lần đầu tiên thì các nàng cũng có thể nhận ra được.”
Lý Phàm nhìn về phía hai người nói: “Làm sao vậy? Biết không?”
Nam Phong gật đầu nói: “Tổ sư của chúng ta đã từng sử dụng cây đàn và cây bút lông này.”
“Ngàn năm trước, sau khi tổ sư rời đi, chúng ta vẫn luôn luôn tìm kiếm cây đàn và cây bút lông này, chẳng qua vẫn không có một chút tin tức nào cả.”
Nàng cũng không hề giấu giếm.
Nghe vậy, Lý Phàm đã lập tức hiểu ra.
Nói như vậy, cái cây đàn và cây bút lông này đều là đồ cổ hơn một ngìn năm trước.
Chậc chậc, chắc là rất đáng tiền…
Xem ra, việc làm ăn của mấy người Hỏa Linh Nhi đã bắt đầu kiếm được tiền rồi, cho nên bởi vì biết mình thích đáng đàn và thư pháp, các nàng cố ý mua hai đồ cổ hơn một nghìn năm đến để cảm tạ hắn?
Thực ra chuyện này cũng không cần thiết mà, bởi vì Lý Phàm nhìn một cái, mặc dù hai cái này là đồ cổ hơn một nghìn năm thế nhưng cũng chỉ bình thường mà thôi, phẩm chất còn không bằng đồ vật của hắn…
Nhưng nói như thế nào thì đây cũng là tấm lòng thành của mấy người Hỏa Linh Nhi, đúng lúc Nam Phong và Tử Lăng lại có chút duyên phận, Lý Phàm nhân tiện nói: “Đã như vậy liền cảm tạ các ngươi.”
Hắn nhìn về phía Nam Phong và Tử Lăng mỉm cười nói: “Tử Lăng, Nam Phong, nếu như hai đồ vật này hữu duyên với các ngươi, các ngươi nhận lấy đi.”
Tốt xấu gì thì hai thứ đố này cũng tốt hơn nhiều so với những thứ mà Tử Lăng và Nam Phong đang sử dụng bây giờ.