Một gã Dị Biến Giả phát hiện trên sau lưng Man Thú Hoang Cổ, có treo một lá cờ bay phất phới. - Cờ hiệu?
Bước chân của Trình Mâu chậm lại, quay đầu nhìn phía hai mắt của tên đội viên đang thay đổi kia.
- Đúng, đúng là lá cờ màu đen, mặt trên có hai chữ xa lạ.
Người kia nghiêm túc gật đầu.
- Lẽ nào… Con Man Thú Hoang Cổ này là động vật thuần dưỡng của một thế lực nào đó sao?
Trong đầu của Trình Mâu hiện lên một suy nghĩ không thể nào chấp nhận nổi.
- Đội trưởng, chúng ta làm sao bây giờ?
- Hay là trở về, báo cáo tin tức trước.
Trình Mâu cũng có chút quyết định không chắn chắc được.
Nếu như là một thế lực, như vậy mục tiêu đối phương có khả năng chính là thành Thập Lâu, tới làm cái gì cũng không biết được.
Cho nên bọn họ phải tăng tốc lên.
Nhất định phải báo cáo tin tức trước khi Man Thú Hoang Cổ chạy tới thành Thập Lâu trước, mới dễ tìm ra cách ứng đối.
...
Lúc này, sau lưng Rùa Đen.
Mục Lương đứng ở trên khu vực trung ương, yên lặng nhìn đoàn người phía xa chạy như điên, ra lệnh cho Tiểu Huyền Vũ thả chậm tốc độ.
- Cuối cùng cũng đến thành Thập Lâu rồi.
Nguyệt Thấm Lam đã nhìn thấy một nhóm người chạy như điên ở phía xa.
- Chúng ta phải chuẩn bị, có khả năng thành Thập Lâu sẽ phát động công kích.
Mục Lương thản nhiên nói.
Thân thể của Rùa Đen quá lớn, nói không chừng hai bên còn chưa bắt đầu thương lượng, thành Thập Lâu đã động thủ chặn lại.
Đến lúc đó, hai bên có thể sẽ đánh nhau một trận trước.
- Bọn họ đã phát hiện chúng ta, sẽ không xúc động như vậy đi?
Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ hỏi.
Cô cảm thấy hai bên cần tiếp xúc trước một chút, rồi sau đó hãy cân nhắc là địch hay bạn?
- Trên cái thế giới này người xúc động cũng không ít.
Mục Lương lắc đầu, nếu đối phương thực sự phát động tiến công, như vậy kế hoạch trước đó sẽ bị rối loạn toàn bộ.
Anh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng phải nhìn thấy người, hiểu được tình báo mới có thể thực hiện được.
- Vậy nếu phát động tiến công thì sao? Chúng ta sẽ quay đầu lại hay đánh?
Đôi mắt màu xanh nước biển của Nguyệt Thấm Lam hiện lên một tia lo lắng.
- Thăm dò một chút đi, nếu không được thì rời khỏi.
Mục Lương không thể vì tinh thạch hung thú, mà diệt một tòa thành!
Không khác gì kẻ trộm ở những thành trì khác.
Đạo đức và tính cách của anh không cho phép bản thân làm chuyện như vậy.
Dù sao Mục Lương cũng không phải là người lớn lên ở vùng đất Mạt Nhật này, nên có nhân sinh tam quan của Địa Cầu.
- Vậy là tốt rồi.
Nguyệt Thấm Lam thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất sợ Mục Lương tức giận, lại đột nhiên khai chiến với một tòa thành.
- Đồ đạc đều chuẩn bị xong chưa?
Mục Lương nhớ tới đồ sẽ giao dịch.
- Đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngươi mở miệng ra giao dịch thôi.
Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam hơi cong lên.
Nếu nhóm vật phẩm này có thể giao dịch ra ngoài, cũng có thể kiếm được khoảng mấy ngàn viên tinh thạch hung thú sơ cấp nha!
- Đến lúc đó ngươi theo ta xuống dưới.
Mục Lương quay đầu nhìn Nguyệt Thấm Lam.
Khi hai bên đang thử dò xét nhau, anh cần một cái bạn gái tới trấn trận.
Cô gái tai thỏ quá sợ người lạ, sợ là toàn bộ hành trình sẽ làm bù nhìn đứng sau lưng Mục Lương.
Cô gái tóc đỏ lại không đủ ổn trọng, dễ dàng bị người dụ dỗ.
Toàn bộ thành Huyền Vũ , ngoại trừ Nguyệt Thấm Lam xinh đẹp trang nhã, thật đúng là tìm không ra ai thích hợp làm bạn gái.
Về phần Vưu Phi Nhi hay là thôi đi, bạn gái của người nào sẽ dùng tấm vải quấn đầu xuất hiện trước mặt mọi ngườ?
Nếu như xem là thủ hạ sẽ không có vấn đề gì, dù sao, người nào sẽ không có mấy thủ hạ mặc đồ lố lăng chứ.
- Không thành vấn đề.
Nguyệt Thấm Lam chớp chớp lông mi quyến rũ động lòng người.
Trong lòng của cô cảm thấy có một tia khác thường đối với lời yêu cầu đó, giống như thân phận nữ chủ nhân của thành Huyền Vũ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Rùa Đen càng ngày càng tới gần thành Thập Lâu, ngày càng có nhiều người vội vàng chạy trốn đi.
- Tiểu Huyền Vũ, giảm tốc độ xuống.
Mục Lương cũng không muốn làm cho thành Thập Lâu hiểu lầm, xảy ra chiến tranh.
Anh cũng không chuẩn bị cho Tiểu Huyền Vũ tới quá gần thành Thập Lâu, việc buôn bán còn phải biểu hiện ra một tia khách khí.
Ừm, nên quyết định cho Rùa Đen dừng lại năm dặm mét ở phía ngoài thành Thập Lâu , vừa vặn có thể ngắm toàn cảnh thành Thập Lâu, phong cảnh thật không tệ.
- Có thể tới quá gần hay không rồi hả?
Nguyệt Thấm Lam có hơi lo lắng.
Ánh mắt của cô nhìn xuống kiến trúc trong thành Thập Lâu, trong đó dễ thấy nhất chính là mười ngọn tháp cao mười lăm, mười sáu mét.
- Sẽ không, không phải đang cách xa năm trăm mét sao?
Mục Lương lắc đầu.
Anh rõ ràng có thể nhìn thấy những lính gác kinh ngạc, sợ hãi trên tường thành của thành Thập Lâu.
- Nhìn xuống phía dưới như vậy, thành Thập Lâu cũng không phải rất lớn.
Nguyệt Thấm Lam thưởng thức xong bố cục thành Thập Lâu.
- Qủa thật không có lớn.
Mục Lương gật đầu.
Thành Thập Lâu là một thành trì nhỏ có thể chứa ba, bốn vạn người, bố cục rất lộn xộn, phố lớn ngõ nhỏ ghép nối lại rất tuỳ tiện thông .
Đến gần, còn có thể nghe thấy mùi thúi trong thành bốc lên.
- Chúng ta cứ như vậy chờ ở đây?
Nguyệt Thấm Lam nghi ngờ hỏi.
- Ừm, cho bọn hắn thời gian phản ứng.
Mục Lương không nghĩ tới thành Thập Lâu sẽ phản ứng chậm như vậy.
Anh còn tưởng rằng khi còn chưa tới gần thành Thập Lâu, sẽ gặp phải một nhóm người thăm dò, hoặc sẽ bị chặn lại.
Nhưng, không gặp phải gì cả.
Bọn họ vẫn bị ngăn ở cửa thành, vẫn không có người chủ sự đi ra, chỉ có một ít thủ hạ đang hô to gọi nhỏ.
.....
Trong ngọn tháp lớn nhất ở trung tâm thành Thập Lâu.
Lúc này, đang tiến hành đưa ra quyết định sau khi hội nghị của Thành Thập Lâudiễn ra.
Giữa bàn tròn lớn, mười vị trí đều có người ngồi, nữ có nam có, trẻ có già có.
Buổi hội nghị này đã tiến hành ba ngày, mỗi lần đều tan rã trong không khí căng thẳng.
“Y Lệ Y, ngươi phải rời khỏi hội nghị Thập Lâu!”
Lâu chủ Đệ Nhất Lâu, Ngõa Nhĩ Đa lạnh lùng nói: ” Y gia các ngươi không có lấy một gã Cường Hóa Giả cấp sáu, đã không còn thích hợp ngồi ở chỗ này.”
“Không có khả năng, trước đây khi xây dựng thành Thập Lâu, cũng không có nói hiệp ước như vậy.” Y Lệ Y tức giận cắn môi.
Trước đây, thành Thập Lâu được thành lập là lấy phạm vi mười bộ lạc cùng nhau tập trung lại.
Mỗi cái bộ lạc đều đưa ra một điều ước, dùng để chế ước phòng ngừa một gia tộc độc đại.
“Dù không có hiệp ước như vậy, nhưng Y gia các ngươi quá yếu, đã tổn hại nghiêm trọng đến uy nghiêm Thập Lâu chúng ta.”
Khuôn mặt già nua của Ngõa Nhĩ Đa không có một tia biểu cảm, lạnh lùng nói: “Như vậy sẽ khiến một số người có ý tưởng không nên có, chúng ta muốn giữ gìn quyền uy tuyệt đối của Thập Lâu.”
Hắn không có cho Y Lệ Y cơ hội nói chuyện, tiếp theo còn nói: “Hơn nữa, muốn ngươi rời khỏi hội nghị Thập Lâu, cũng là quyết định của tất cả mọi người ở đây.”
“Các ngươi. . .” Đôi mắt màu xanh lục của Y Lệ Y, nhìn quét tất cả mọi người ở đây, nhìn thấy đều là sự coi thường của họ.
Cô nhất thời đã hiểu, những người này đã sớm thông đồng với nhau, chính là muốn nuốt địa bàn của Y gia.
Thành Thập Lâu lại lớn như vậy, muốn chiếm đoạt địa bàn của những người khác để bành trướng thế lực ra.