Mà, phe lâu chủ Y Lệ Y đã bắt đầu sa sút từ ba năm trước. Lúc đó, Y lâu chủ không rõ tại sao lại biến mất, đám người cho rằng hắn đã chết, lưu lại năm người con trai và ba người con gái.
Nhưng chuyện làm cho người ta rợn cả tóc gáy là trong vòng ba năm sau đó, năm người con trai và ba người con gái lần lượt chết đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình Y Lệ Y.
Y Lệ Y có thực lực mạnh nhất trong số những anh chị em của mình, đã đạt đến cấp năm, có lẽ đó mới là nguyên nhân giúp cô có thể sống đến bây giờ.
Cô luôn nỗ lực duy trì công việc làm lâu chủ, tranh đấu gay gắt với chín lâu chủ còn lại.
- Y Lệ Y, có một số chuyện, sớm buông tay một chút sẽ tốt hơn.
Ngõa Nhĩ Đa sốt ruột nheo cặp mắt lại, mang theo thâm ý nói:
- Y gia chỉ còn lại một mình ngươi, một chút huyết mạch cuối cùng vẫn nên phải bảo tồn lại!
Đã ba ngày rồi, bọn họ đã không muốn tiếp tục kéo dài nữa.
- Ta sẽ không rời khỏi.
Y Lệ Y cố chấp nói.
Nếu như cô rời khỏi hội nghị Thập Lâu, kết cục của cô nhất định sẽ vô cùng thảm.
Y Lệ Y nhất hệ lâu chủ cũng sẽ bị tẩy trừ nuốt hết.
Thậm chí ngay cả bản thân cô muôn rời khỏi Thành Thập Lâu cũng không làm được, nửa đường có thể bị người cướp giết.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa nặng nề vang lên làm cho khí tức ngưng trọng của hội nghị nhất thời biến mất.
- Không phải ta đã nói, không có chuyện quan trọng thì không được quấy rầy chúng ta sao?
Ngõa Nhĩ Đa tức giận mắng chửi.
- Tại hạ có chuyện quan trọng bẩm báo các vị lâu chủ.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh nóng vội.
- Là Trình Mâu, ngươi có chuyện quan trọng gì thì vào nói.
Đôi mắt Y Lệ Y sáng lên, vừa lúc cô có thể mượn cớ thoát thân.
Kẽo kẹt ~~
Cửa phòng bị đẩy ra, Trình Mâu lo lắng xông vào.
Hắn bị thị vệ ngoài cửa ngăn cản rất lâu rồi, vẫn động thủ với người mới có thể vào được đến cửa hội nghị.
- Thiếu lâu chủ, các vị lâu chủ.
Trình Mâu tiến vào hội nghị, lo lắng hô to:
- Có Hoang Cổ Man Thú đi về phía Thành Thập Lâu.
- Cái gì? Lại có Hoang Cổ Man Thú tới?
Lập tức có lâu chủ không tin, nghi ngờ nhìn chằm chằm Y Lệ Y, hoài nghi đây là âm mưu của hai người.
- Là sự thật.
Trình Mâu quát ầm lên.
Hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian, nếu còn không làm ra an bài thì Hoang Cổ Man Thú sẽ vọt vào Thành Thập Lâu.
Y Lệ Y mặc kệ những người khác phản ứng như thế nào, lập tức nghĩ đến Hoang Cổ Man Thú nguy hại.
Nàng trừng lớn tròng mắt màu xanh lục, lo lắng hỏi:
- Hoang Cổ Man Thú đến đâu rồi?
- Hiện tại có lẽ đã đến phụ cận Thành Thập Lâu.
Trình Mâu nói nhanh.
- Đi, lập tức về nhà.
Y Lệ Y đứng dậy phóng về phía cửa hội nghị.
Cô phải thừa dịp lấy Thành Thập Lâu hỗn loạn, mang theo người phe mình rời khỏi Thành Thập Lâu.
Bằng không, đợi những người này kịp phản ứng sẽ tới cướp đoạt tài sản của Y gia.
- Ngươi không thể đi.
Ngõa Nhĩ Đa chặn ở cửa chính.
Rất nhiều lâu chủ nhìn thấy dáng vẻ vội vã của Y Lệ Y thì đột nhiên hoài nghi, có phải là thật có ‘Hoang Cổ Man Thú’ đến Thành Thập Lâu hay không, hay lại là kế thoát thân của Y Lệ Y!
Ba ngày trước, cô đã dùng loại lý do này đột nhiên rời khỏi hội nghị, lúc này nói không chừng cũng là như vậy.
- Không còn kịp nữa rồi, Hoang Cổ Man Thú đã tới.
Trình Mâu vẫn quan sát về phương hướng Hoang Cổ Man Thú tới.
Hắn từ cửa sổ có thể thấy quái vật lớn phương xa đã đến lân cận cửa thành của thành Thập Lâu.
- Lần này, Thành Thập Lâu sẽ bị hủy diệt.
Có lâu chủ hoảng sợ hô.
Bên ngoài, lâu chủ cũng nhìn thấy quái vật lớn từ xa đi tới, sắc mặt đại biến.
- Đi, đại gia đi ngăn lại Hoang Cổ Man Thú, nếu không… Cơ nghiệp của mọi người sẽ không có.
Ngõa Nhĩ Đa dẫn đầu đi ra khỏi cửa phòng hội nghị.
- Tốt, tất cả mọi người cùng nhau ra ngoài đi.
Rất nhiều lâu chủ hưởng ứng.
Vốn Y Lệ Y định len lén rời khởi nhưng lại bị hai gã lâu chủ theo dõi, cũng bị kẹp đi về phía cửa Thành Thập Lâu.
Mười vị lâu chủ mang theo rất nhiều người trong đội săn bắn chạy tới cửa thành, phát hiện Hoang Cổ Man Thú còn to lớn hơn so với bọn hắn ở trên lầu thấy.
- Cái gì? Tại sao Hoang Cổ Man Thú lại bất động?
Có người kinh ngạc nói.
- Các vị lâu chủ, sau lưng Hoang Cổ Man Thú có đeo cờ xí.
Trình Mâu trầm giọng nói:
- Chắc là có thế lực đang thao túng con Hoang Cổ Man Thú này.
- Ta thấy được.
Lúc Ngõa Nhĩ Đa ở trên lầu đã nhìn thấy.
Nếu không…, thật sự cho rằng hắn sẽ dẫn người tới cản Hoang Cổ Man Thú sao? Sợ là đã sớm mang theo đồ quan trọng chạy trốn, đợi sau khi Hoang Cổ Man Thú rời khỏi thì mới quay lại trùng kiến.
- Làm sao bây giờ?
Có lâu chủ hỏi:
- Mục đích của bọn hắn là gì?
- Phái người đi dò xét một chút, làm rõ ràng ý đồ của đối phương.
Ngõa Nhĩ Đa nhăn mày nói.
- Phái ai đi?
Có lâu chủ lui lại một bước hỏi.
- Y Lệ Y, ngươi đi đi.
Ánh mắt Ngõa Nhĩ Đa lạnh như băng nhìn về phía Y Lệ Y đứng ở phía sau nhất.
Hắn đạm mạc nói:
- Nếu như làm tốt chuyện lần này thì ngươi cũng không cần rời khỏi hội nghị Thập Lâu.
- Ta…
Y Lệ Y mặt trắng nhợt nở nụ cười.
Cô muốn từ chối nhưng lại chứng kiến ánh mắt lạnh lẽo của nhóm lâu chủ xung quanh, cô biết mình đã không có đường lui.
- Ta đi.
Y Lệ Y nắm chặt nắm tay.
Chuyến đi này, cô có thể lành ít dữ nhiều, cũng có thể sẽ chẳng có chuyện gì.
Nhưng, nếu như kế tiếp có chuyện gì xảy ra, cô tuyệt đối sẽ là người thứ nhất bị thành Thập Lâu vứt bỏ.
- Thiếu lâu chủ, ta đi với ngươi.
Trình Mâu lập tức tiến lên phía trước nói.
- Không cần, còn có thê tử và hài tử phải dựa vào ngươi nữa.
Y Lệ Y cười khổ lắc đầu.
Nếu như cô không phải là vì tồn vong của phe lâu chủ thì e rằng đã sớm len lén chạy trốn một mình.
Nhưng có nhiều gia thần bám vào Doãn gia nhất mạch.
Muốn đi, các gia thần cũng sẽ không nguyện ý nhìn cô một mình rời đi.
- Là gia thần của thiếu lâu chủ, đây là trách nhiệm của ta.
Trình Mâu kiên định theo sau.
Trong đám người truyền đến tiếng ồn ào, một đội ngũ gồm ba mươi mấy người từ phía sau đoàn người chen lên, theo sát ở phía sau hai người.
- Các ngươi…
Y Lệ Y cảm động mấp máy bờ môi.
Đây chính là nguyên nhân nàng vẫn còn kiên trì nổi, có nhiều gia thần trung thành như thế, nàng không đành lòng bỏ đi những người này.
Thế giới mạt nhật này e rằng sẽ tàn khốc vô tình sẽ sống khá hơn một chút.
Nhưng, cũng có một ít người trong lòng có kiên trì và mỹ hảo của mình.
- Thiếu lâu chủ, xin ngài cứ việc đi về phía trước!
Trình Mâu trầm giọng nói.
- Ừm.
Y Lệ Y ngẩng đầu ưỡn ngực, mang theo một bộ dáng ‘Đi chết’, đi về phía Hoang Cổ Man Thú.
...
- Có người tới, chúng ta xuống phía dưới sao?
Nguyệt Thấm Lam đứng ở trên tường thành, nhìn đoàn người phía dưới.
- Ừm, chúng ta đi xuống đi.
Mục Lương gật đầu.
- Chờ một chút, để cho ta xuống phía dưới là được.
Nguyệt Thấm Lam tiến lên một bước, nở nụ cười rất quyến rũ:
- Ngươi làm người đứng đầu một thành của chúng ta, không thể hạ thấp thân phận đi làm chuyện như vậy được.
Cô đã nhìn ra, Mục Lương không có kinh nghiệm làm thủ lĩnh, một ít phương diện chi tiết cũng không phải rất lưu ý.
Nhưng cô lại không thể không lưu ý, làm một thành viên của thành Huyền Vũ, cô có trách nhiệm giữ gìn thể diện, uy vọng, tôn nghiêm của thành chủ.
- Đi, giao cho ngươi đi.
Mục Lương mỉm cười nói.