Chương 126: [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Bị Người Lừa Gạt

Phiên bản dịch 7185 chữ

Anh đã là người đứng đầu một thành, nên hành động cũng bị nhiều người chú ý hơn. - Mẹ, để ta đi xuống phía dưới với ngươi.

Nguyệt Phi Nhan lo lắng nói.

- Không cần, đối phương cũng chỉ có một cô gái.

Nguyệt Thấm Lam khẽ lắc đầu, thản nhiên nói:

- Để Vệ Cảnh bảo vệ ta đi xuống đi.

- Vâng.

Đám người Vệ Cảnh cung kính nói.

- Đều cẩn thận một chút.

Mục Lương nhấc chân giẫm lên mặt đất một cái, từ trên tường thành xuất hiện ra một cái bình đài bằng đá to lớn.

- Yên tâm giao cho ta đi.

Nguyệt Thấm Lam tao nhã đi lên bình đài bằng đá.

Mấy người Vệ Cảnh cũng đi tới bình đài, bảo vệ Nguyệt Thấm Lam ở chính giữa.

Mục Lương điều khiển bình đài bằng đá chậm rãi hạ xuống, dừng ở trước mặt đám người Y Lệ Y.

Y Lệ Y có chút căng thẳng, nhìn cô gái đoan trang ưu nhã trước mắt.

- Chúng ta đến từ thành Huyền Vũ, không có ác ý đối với các ngươi.

Nguyệt Thấm Lam cười ưu nhã.

Cô hơi quan sát cô gái tóc dài mặc đồ màu xanh lục trước mắt, nhìn dáng vẻ căng thẳng, biết đối phương bị Tiểu Huyền Vũ dọa sợ rồi.

- Không biết quý khách đến đây vì chuyện gì?

Y Lệ Y có chút thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với Thập Lâu Thành, giao dịch một vài món vật tư.

Nguyệt Thấm Lam dịu dàng nói lấy lời hay.

- Giao dịch?

Y Lệ Y ngẩn người.

Cô ấy cảm thấy, đối phương ngoài ý muốn dễ nói chuyện, sự lo lắng trong lòng cũng yên tâm hơn một chút.

- Là như vậy… Thành Huyền Vũ chúng ta lặn lội đường xa, cần bổ sung một ít vật tư thiếu hụt.

Nguyệt Thấm Lam thản nhiên nói.

- Chuyện đó… Ta không làm chủ được.

Y Lệ Y cười có chút khó xử.

- Chúng ta muốn mở tiệc chiêu đãi, mời các ngươi đến, mọi người cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện.

Nguyệt Thấm Lam ưu nhã phóng khoáng nói.

- Ta phải đi về thành Thập Lâu thương lượng một chút.

Y Lệ Y nhíu mày nói.

- Được.

Nguyệt Thấm Lam giơ tay lên ra hiệu.

Y Lệ Y mỉm cười gật đầu, lui lại hai bước mới xoay người rời đi.

Cô ấy mang theo đám người Trình Mâu trở về cửa thành, báo lại tình huống cụ thể ở đây.

- Giao dịch vật liệu, còn mở tiệc chiêu đãi chúng ta?

Ngõa Nhĩ Đa nhíu mày lại.

- Cô ấy nói như vậy.

Y Lệ Y bình tĩnh nói.

- Không được, chúng ta làm sao biết được bọn họ có phải có ác ý hay không?

- Đúng vậy, nếu bọn họ hạ độc ở trong thức ăn, chúng ta nên làm sao bây giờ?

- Đồng ý, chúng ta không thể không phòng bị.

Rất nhiều lâu chủ không đồng ý tham gia yến hội, sợ bị hạ độc.

- Được rồi, chúng ta có thể bằng lòng cho đối phương mở tiệc chiêu đãi.

Ngõa Nhĩ Đa khoát tay.

Hắn liếc Man Thú Hoang Cổ một cái, nếu không tham gia, đối phương tức giận công kích thành Thập Lâu thì làm sao bây giờ?

Trong mắt của Ngõa Nhĩ Đa hiện lên một tia suy nghĩ, đa mưu túc trí nói:

- Nhưng, nếu chúng ta tự mang theo thức ăn, như vậy sẽ không phiền đến đối phương.

- Đúng đúng, điều đó có thể.

Rất nhiều lâu chủ nhao nhao đồng ý.

- Ngươi đi chuyển lời lại, thời gian là đêm nay, địa điểm quyết định ở ngoài thành.

Ngõa Nhĩ Đa không chắc tình huống cụ thể rõ ràng của đối phương, không dám mời đối phương vào thành.

- Ừm.

Y Lệ Y lãnh đạm gật đầu.

Cô một lần nữa mang theo đám người Trình Mâu, đi tới bên dưới chân Man Thú Hoang Cổ.

- Thương lượng thế nào rồi?

Nguyệt Thấm Lam cười nhạt hỏi.

- Chúng ta bằng lòng mở tiệc chiêu đãi, thức ăn do chúng ta tự mang theo, địa điểm tổ chức yến hội ở ngoài thành.

Y Lệ Y nói ra yêu cầu.

- Được, không thành vấn đề.

Khóe miệng của Nguyệt Thấm Lam hơi cong lên.

Không cần dùng thức ăn thì tốt, còn có thể tiết kiệm được một lượng lớn thức ăn.

- Như vậy, ta tạm biệt trước, tối hôm nay gặp lại.

Y Lệ Y gật nhẹ đầu một cái.

- Buổi tối gặp.

Nguyệt Thấm Lam cũng gật đầu đáp lại.

Ánh mắt của cô nhìn đoàn người rời đi, ngẩng đầu nhìn về hướng bên trên Huyền Vũ, phất phất tay.

Ông!

Bình đài bằng đá lập tức bay lên, cực kì vững vàng hướng tới gần sau lưng tường thành Huyền Vũ.

Đạp!

Nguyệt Thấm Lam cất bước đi ra từ bình đài, Mục Lương đứng ở bên cạnh thành tường.

- Nói chuyện như thế nào rồi?

Khóe miệng của Mục Lương mỉm cười hỏi.

- Bọn họ đã đồng ý gặp gỡ, đêm nay mở tiệc ở cửa thành cùng nhau nói chuyện, mọi người mỗi người tự mình mang thức ăn theo.

Nguyệt Thấm Lam nhẹ nhàng nói lại chuyện đã xảy ra một lần.

- Rất cẩn thận.

Mục Lương nhẹ gật đầu một cái.

Anh quay đầu nói với cô gái tai thỏ:

- Như thế này, đồ ăn tối nay chuẩn bị phong phú một chút, dù sao cũng vẫn phải thể hiện một chút ở trước mặt các vị khách mới được.

- Giao cho ta!

Giọng trong trẻo của Mễ Nặc vang lên.

Nói xong, cô xoay người chạy tới chỗ cầu thang cạnh tường thành, ngoài miệng hô:

- Tiểu Lan đi thôi, bây giờ chúng ta đi chuẩn bị thức ăn.

- Vâng.

Vệ Ấu Lan chạy chậm ở phía sau.

- Cũng không biết Ly Nguyệt đến thành Thập Lâu chưa?

Mục Lương nhìn về phía cửa thành Thập Lâu, người đến càng lúc càng nhiều.

Hắn không biết Ly Nguyệt có ở bên trong đám người đó hay không, nếu như ở đây, lúc nào mới có thể trở về đây.

- Có muốn phái người đi tìm không?

Nguyệt Thấm Lam nhẹ giọng hỏi.

- Không cần, người của chúng ta chưa chắc có thể tìm được cô ấy.

Mục Lương lắc đầu.

Dựa vào bản lĩnh của thiếu nữ tóc trắng, nếu cô ấy muốn trốn, đám người Vệ Cảnh không thể tìm được cô ấy.

Chỉ có chờ Ly Nguyệt tự mình tìm tới cửa, nếu không chỉ có thể phái ra con của Bọ Cánh Cứng Lấp Lánh truy đuổi tung tích.

- Chúng ta có thể xuống dưới đi dạo một vòng không?

Nguyệt Phi Nhan giơ lên đôi tay nhỏ, cặp mắt màu đỏ tỏa ra ánh sáng nhìn thành Thập Lâu.

- Có thể.

Mục Lương điểm nhẹ một cái, trêu nói:

- Chỉ là, sau khi ngươi xuống phía dưới thì chắc là không về được nữa.

- À?

Nguyệt Phi Nhan ngẩn ra.

- Đứa trẻ ngu ngốc, ngươi không sợ bị người ta bắt đi thẩm vấn sao.

Nguyệt Thấm Lam híp mắt, giơ tay lên giữ chặt khuôn mặt tươi cười của cô gái, lôi lôi kéo kéo đứng lên.

Thành Thập Lâu chắc chắn sẽ phái người giám sát bọn họ, nếu bây giờ có người xuống dưới, chắc chắn sẽ bị theo dõi, thậm chí là bắt lấy mang đi thẩm vấn.

- Ai? Đau ~~

Nguyệt Phi Nhan làm bộ dáng đáng thương, nhíu đôi mày.

Cô ấy cũng không phải ngu ngốc, còn vô cùng thông minh, được Nguyệt Thấm Lam dạy bảo một chút, lập tức nghĩ đến rất nhiều hậu quả nghiêm trọng.

- Mẹ, ta không đi xuống dưới nữa.

Nguyệt Phi Nhan chu cái miệng nhỏ, giả bộ đáng thương cầu xin tha thứ:

- Ngươi đừng nhéo mặt ta, còn nhéo nữa mặt ta sẽ biến dạng rồi.

- Ngươi thực sự quá ngây thơ rồi.

Nguyệt Thấm Lam buông tay ra, sắc bén nhổ nước bọt ra:

- Cũng không biết lúc nào sẽ bị người ta lừa gạt.

- Ta sẽ không bị lừa đâu.

Đôi tay nhỏ của Nguyệt Phi Nhan xoa gò má, vểnh miệng kháng nghị.

- Bây giờ, ngươi ngoan ngoãn an tĩnh hai ngày, sau còn muốn đi dạo thành Thập Lâu, ta lại để cho Tiểu Thải đi với các ngươi.

Mục Lương trước tiên muốn giải quyết xong giao dịch, sau đó nếu có xảy ra tranh chấp đánh nhau, cũng sẽ không ảnh hưởng đến giao dịch tinh thạch hung thú.

- Được, đến lúc đó ta muốn cưỡi Kỳ Nhông lớn vào thành.

Cặp mắt màu đỏ của Nguyệt Phi Nhan hưng phấn lấp lánh.

- Thực sự là… không tao nhã chút nào.

Nguyệt Thấm Lam nâng trán, càng lúc càng cảm thấy con gái quá ung dung.

Hoặc có lẽ, càng giống như lúc nàng hơn mười tuổi?

Nhưng, hai bên không có quan hệ máu mủ, cũng không biết chị hai cô ôm đứa trẻ này về từ chỗ nào, làm sao có thể giống cô được.

.....

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ của Các Chủng Khống

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    168

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!