Chương 96: [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ

Mang Cô Bé Đến Cho Thành Chủ

Phiên bản dịch 6790 chữ

Anh muốn bồi dưỡng Mễ Nặc, về sau có thể giúp một tay xử lý vài chuyện đơn giản. Đừng thấy thành Huyền Vũ hiện tại mới có mấy chục người, trong tương lai, Rùa Đen sẽ tiếp tục tiến hóa, kích thước thân thể sẽ lần nữa mở rộng gấp mấy chục lần, số dân cũng sẽ gấp mấy chục lần.

Đến lúc đó, thành Huyền Vũ sẽ là một thành trì lớn chân chính.

Hơn nữa, đến giai đọa kia, nhất định sẽ có càng nhiều chuyện hơn, càng bận rộn hơn.

Nên Mục Lương cẩn thận chuẩn bị bắt đầu dự trữ nhân tài, để sau này bản thân mình có thể thoái mái một tí.

Đúng vậy, hiện tại anh cần chuẩn bị tất cả mọi việc, vì về sau có thể lười biếng một cái.

- Được, ta học.

Mễ Nặc chân thành nói.

- Ta cũng không cần, ta đã biết chữ.

Nguyệt Phi Nhan yếu ớt nhấc tay lên nói.

Cô cũng không muốn lại bị mẹ dạy học chữ, luôn bị chửi ngu ngốc gì đó, thật sự rất đau khổ

- Được, ngươi không cần học.

Mục Lương cười híp mắt nói:

- Vậy ngươi đi luyện sắt!

- Luyện sắt?

Nguyệt Phi Nhan mờ mịt chớp con ngươi màu đỏ.

- Đúng, ngươi phải luyện tập năng lực giác tỉnh nhiều hơn, thuận tiện rèn sắt.

Mục Lương đã sớm thu thập được một ít đao kiếm, lấy một phần trong đó dùng, làm một ít vật dụng thường dùng.

Như một cái chảo lớn.

Số lượng dân càng ngày càng nhiều, cũng không thể mỗi ngày ăn thịt nướng và canh thịt!

- Được.

Nguyệt Phi Nhan suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có ý nghĩa

- Còn Vưu Phi Nhi, ngươi giúp ta nghiên cứu một chút bí dược!

Mục Lương liếc nhìn cô gái tóc vàng trộm nhìn anh, nói:

- Ta sẽ xây riêng cho ngươi một căn phòng nghiên cứu.

- Được.

Vưu Phi Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

- Vậy ngươi dự định sắp xếp thế nào cho bọn Vệ Cảnh? Không thể nuôi không công những người này!

Nguyệt Thấm Lam hiếu kỳ hỏi.

- Chắn chắc sẽ không nuôi không bọn họ.

Mục Lương phát hiện mình có lẽ phải trở về làm nghề cũ, nên dùng một ít huấn luyện của lính đặc chủng.

Bức tường bao quanh Rùa Đen, cần người đóng giữ tuần tra, về sau cũng sẽ tăng cường quân bị tuyển chọn hạt giống.

- Trong lòng ngươi nắm chắc là được, không cần quá để ý đến suy nghĩ của ta, dựa theo suy nghĩ của ngươi mà làm.

Nguyệt Thấm Lam không muốn vì đội săn bắn là đi theo bà tới, từ đó làm cho những người này không nghe lời của Mục Lương, như vậy tuyệt đối không được.

Nếu xuất hiện tình huống như vậy, bà sẽ đích thân ra tay đánh đuổi những người đó.

Ai làm chủ, ai quản lý, điểm ấy nhất định phải phân rõ chủ thứ.

Sau khi Nguyệt Thấm Lam trải qua cảm giác bị đại trưởng lão phản bội, càng thêm không muốn để cho chuyện đó xảy ra ở trên người Mục Lương.

- Yên tâm đi, ta cũng không nghĩ ngươi dễ nói chuyện như vậy.

Khóe miệng nhỏ của Mục Lương câu lên.

Anh đã giết không ít người, nếu thật sự cần động thủ chắc sẽ không nương tay.

- Nhìn ra được.

Nguyệt Thấm Lam và Mục Lương liếc nhau, ánh mắt có chút sát khí không hề che giấu.

Nàng yên lặng dời ánh mắt, ôn nhu nói:

- Chúng ta còn có thể tổ chức người đi săn bắn, như vậy thịt của chúng ta mới đủ ăn.

- Điểm ấy có thể, ta sẽ để cho Tiểu Thải, Tiểu Hồng cùng nhau hỗ trợ săn thú.

Mục Lương nhớ tới Nhện Qủy Đỏ cũng nên tiến hóa một cái, tơ nhện thật sự rất có ích.

Hơn nữa, anh cũng thật lâu không có thuần dưỡng động vật mới.

Lần này, đi thành Thập Lâu, vừa vặn có thể tìm kiếm một ít động thực vật đặc thù để thuần dưỡng.

.....

Lúc xế chiều, khoảng ba giờ.

Vệ Cảnh sắp xếp nhà mới xong, lấy bố cục ba phòng một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và nhà vệ sinh.

Anh vô cùng hài lòng đối với căn nhà này, mặc dù hơi nhỏ một chút với căn nhà ở bộ lạc Nguyệt Đàm, cũng không sân, nhưng môi trường sống sạch sẽ.

Lúc này, Vệ Cảnh đang dùng đao đẽo khúc gỗ, chuẩn bị làm một cái giường.

- Chồng, ta muốn mang Tiểu Lan đi theo hầu hạ Nguyệt Chủ.

Tô Nhi mang theo con gái đi tới trước mặt Vệ Cảnh.

- À?

Vệ Cảnh ngẩn người, liếc nhìn con gái nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Hắn nhíu mày, nói:

- Tiểu Lan mới mười ba tuổi, có thể còn quá nhỏ để đi làm hầu gái hay không?

- Mười ba tuổi đã không còn nhỏ, trước đây ta mới mười hai tuổi đã được chọn đi làm hầu gái.

Tô Nhi giơ tay lên xoa đầu của Vệ Ấu Lan, nhẹ giọng nói:

- Hơn nữa, cũng không phải để cho con bé lập tức đi hầu hạ người khác, chỉ là để cho con bé theo ta học một vài thứ.

Cô làm sao cũng phải dẫn theo con gái bên người, dạy dỗ một hai năm, mới dám cho con gái mình đi hầu hạ Nguyệt Chủ hoặc đại tiểu thư.

- Nhưng…

Vệ Cảnh vẫn có chút không nỡ nhìn con gái mình.

- Nhưng cái gì? Bây giờ, chúng ta không phải ở bộ lạc Nguyệt Đàm, bây giờ đang ở thành Huyền Vũ.

Vẻ mặt của Tô Nhi nghiêm túc lên, bắt đầu nhắc nhở:

- Người chúng ta có thể dựa vào chỉ có Nguyệt Chủ, đưa con gái mình qua làm hầu gái cho Nguyệt Chủ, về sau ta già rồi cũng có chút quan hệ.

- Vậy ngày mai lại đi, ngày hôm nay nghỉ ngơi một ngày.

Vệ Cảnh bị thuyết phục, lại muốn cho con gái ở nhà lâu thêm một ngày.

- Không được, ta không yên lòng Nguyệt Chủ.

Tô Nhi lắc đầu, thở dài nói:

- Nguyệt Chủ bị thương, hiện tại không ai bên người hầu hạ.

- Không phải có mấy cô gái ở đây sao?

Vệ Cảnh nhớ tới vài cô gái đi theo bên người Mục Lương.

- Vệ Cảnh, đầu óc của ngươi có phải bị hung thú đụng choáng váng hay không?

Tô Nhi một tay chống ở eo, tức giận nói:

- Thân phận mấy cô gái kia, người để họ hầu hạ, cũng chỉ có thành chủ thành Huyền Vũ, ngươi làm sao lại không hiểu chứ?

- Ta, ta hiểu được.

Vệ Cảnh nhíu lại lông mày rậm rạp, gật đầu.

- Không phải, ngươi tuyệt đối không hiểu.

Tô Nhi nhìn dáng vẻ chồng mình, ôn nhu giải thích:

- Quan trọng nhất là họ không phải hầu gái, ngươi không thể xem thường thân phận của họ, nếu không… Sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Cô không muốn chồng mình về sau đắc tội với người khác, người có thể làm tầng lớp cao tầng sao có thể đơn giản, ít nhất cũng là thành viên hạch tâm của thành Huyền Vũ.

- Đã hiểu.

Vệ Cảnh chợt gật đầu.

- Hơn nữa, nếu thật để cho họ tới hầu hạ, ta cũng không yên tâm.

Tô Nhi lắc đầu, tiếp đó thúc giục:

- Ngươi cũng mãi ở nhà làm những món đồ này, mau mang người đội săn bắn đi tìm thành chủ, để an bài chuyện cho các ngươi làm.

- Nhưng giường vẫn còn chưa đóng xong.

Vệ Cảnh cúi đầu nhìn tấm ván gỗ trong tay.

- Buổi tối làm cũng được, bây giờ ngươi nên tích cực đi làm chuyện của đàn ông đi.

Tô Nhi lôi kéo con gái ngơ ngác của mình ra cửa.

- Được rồi.

Vệ Cảnh buông tấm ván gỗ trong tay xuống.

- Cha ngươi thật ngu ngốc, cư nhiên để cho một phụ nữ như ta tới mở mang đầu óc.

Tô Nhi khinh thường nhìn về phía Vệ Ấu Lan.

Nàng dùng kinh nghiệm, dạy dỗ:

- Về sau, nếu như ngươi làm hầu gái bên cạnh Nguyệt Chủ, nhất định phải nhìn xa một chút, miệng ngậm chặt một chút, đầu óc phải thông minh một chút.

- Đã biết.

Vệ Diệp Lan ngây thơ gật đầu.

- Hiện tại không hiểu không sao, về sau ngươi sẽ hiểu.

Tô Nhi không yêu cầu con gái mình lập tức hiểu rõ, sau này trong lòng cũng có cân nhắc, lại cần dạy bảo thêm một chút là được.

Bạn đang đọc [Dịch] Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ của Các Chủng Khống

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    245

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!