“Đứa nào? Đứa nào dám làm hỏng chuyện tốt của taaa….???”
Cùng lúc này, một tiếng rống rít ghê rợn đột ngột vang vọng khắp nơi làm rung chuyển cả toà trạch viện to vật vã của Thượng dương Chu gia. Đám con cháu hồn bay phách tán, vội vã buông việc trên tay xuống, ba chân bốn cẳng chạy tới tập trung tại sân trước tiền viện.
Vài giây sau, một ông lão với bộ tóc trắng xoá, xoã rũ rượi, hung hăng đạp văng cánh cửa bước ra, dữ tợn quét cặp mắt đỏ ngầu khắp mọi nơi như thể đang lùng sục con mồi.
Ở phía dưới, đám con cháu hoảng sợ tột độ, chỉ dám cụp đầu thì thầm bằng khẩu hình miệng:
“Chết cha, tóc Thất Thúc trắng lại rồi kìa, nếp nhăn cũng trở lại luôn. Chứng tỏ thuật đã bị giải rồi!”
“Không biết kẻ nào to gan lớn mật đến vậy?”
“Chịu! Giờ phải kiểm tra tình trạng của khoá hút âm đã, nếu…”
Đúng lúc này, Chu Thất Thúc lại gào rít lên: “Mang khoá hút âm tới đây cho ta!”
Một người vội vã chạy nhanh vào từ đường, trịnh trọng bưng khoá hút âm ra, run rẩy dâng lên bằng hai tay.
Nhìn chiếc khoá trước giờ vẫn mang một màu xanh mướt nay bỗng biến thành đỏ rực vô cùng nhức mắt. Chu Thất Thúc điên tiết, thẳng tay ném mạnh nó xuống đất kèm theo một mệnh lệnh sắc lạnh: “Điều tra cho ta!”
“Dạ vâng, thưa Thất Thúc!” Đám con cháu khúm núm trả lời rồi lập tức tản đi ngay nếu không muốn bị chết oan mạng.
Trong khi ấy, Viên Vệ Quốc đang đủng đỉnh đi bộ về nhà thì chợt cảm thấy lòng bàn tay nóng ran. Cậu dừng bước, khoé miệng khẽ gợn lên một tia cười lạnh lẽo. Thuật theo dõi ban nãy cậu lén hạ lên khoá hút âm bắt đầu hoạt động chứng tỏ Chu gia đã phát hiện ra vấn đề. Giờ thì chắc nháo nhào hết cả lên rồi đúng không? Hay lắm! Đáng đời lắm! Dừa lòng tao lắm! Chu gia, đừng quên người đang làm trời đang nhìn, các ngươi không phải Ngọc Hoàng Đại Đế mà ảo tưởng rằng có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, kể cả sinh mệnh của người khác. Lần này coi như một bài học nhỏ nhỏ. Rồi đây chúng ta sẽ còn gặp lại, Viên Vệ Quốc này quyết không buông tha cho lũ khốn nạn chúng mày đâu!
Phả giải xong thuật hút âm đồng thời cũng hoàn tất kỳ thi cuối kỳ, Văn Trạch Tài cảm thấy nhẹ hết cả người. Cũng may không cần ở lại đợi kết quả, đầu học kỳ sau chỉ việc lên văn phòng khoa đọc họ tên, lớp, mã số sinh viên là lấy được phiếu điểm. Còn giờ thì mọi việc xong xuôi hết rồi, tính ra cũng chỉ độ hơn tháng nữa là tết thôi, phải tranh thủ về quê sớm sớm chứ không thôi cuối năm xe cộ đông đúc, đi đứng cập rập. Vậy nên sau khi thương lượng kỹ lưỡng, hai vợ chồng Văn Trạch Tài quyết định ngày mốt cả nhà sẽ khởi hành về quê ăn Tết.
Cả năm vất vả ngược xuôi tha phương cầu thực, Tết là khoảng thời gian tuyệt vời và thiêng liêng nhất để cả gia đình quây quần bên nhau, trao gửi những lời chúc phúc yêu thương, dành tặng nhau tình cảm ấm nồng, cảm nhận trọn vẹn niềm hạnh phúc sum vầy mà ngày thường buộc phải tạm gác lại nhường chỗ cho nỗi lo cơm áo gạo tiền, nhường chỗ cho những trăn trở của cuộc sống mưu sinh.
Thấy sư phụ sư mẫu tất bật dọn dẹp đồ đạc, Triệu Đại Phi ý nhị kéo sư phụ ra ngoài sân, thì thầm hỏi: “Thiên Nam cũng cùng về luôn hả thầy?”
Chuyện nhận con nuôi cho tới bây giờ ở quê vẫn chưa biết. Giờ đùng một cái mang thằng nhóc về không biết mọi người có ngỡ ngàng không nữa?!
Song, Văn Trạch Tài lại thản nhiên gật đầu như thể đây là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu: “Ừ, đương nhiên rồi!”
Có lẽ người phấn khởi và hào hứng nhất phải kể đến Điền Tú Phương, cô bận rộn luôn chân luôn tay sắp xếp quần áo cho hai vợ chồng rồi lại nhào sang đóng gói hành lý cho hai đứa nhỏ. Mặc dù bận bịu như thế, nhưng nụ cười trên môi cô tươi tắn hơn bao giờ hết: “Ở nhà không thiếu thứ gì, chỉ cần mang theo quần áo thay giặt là được anh nhỉ?!”
Nhận thấy niềm vui ánh lên nơi khoé mắt và trong giọng điệu của vợ, Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười đầy yêu chiều: “Ừ, khỏi cần mang nhiều cho đỡ nặng. Quà cáp thì để về tới huyện thành rồi vợ chồng mình sắm sửa sau.”
Triệu Đại Phi khoanh tay trước ngực, thích chí cười tít mắt: “Sư phụ sư mẫu, Hiểu Hiểu và Thiên Nam về hết, thế là trong nhà chỉ còn con và Vân Hồng. Hí hí hí….”
Ơi là trời, Trần Vân Hồng xấu hổ đến độ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui xuống, cô vớ vội lấy cuốn sách phi thẳng về phía ông chồng ưa cợt nhả: “Hí hí cái gì mà hí hí, anh nói linh tinh cái gì đấy!"
Tuy nhiên nào có dễ chặn họng như vậy, Triệu Đại Phi không những không im mà còn cười to hơn nữa chứ: “Anh có nói linh tinh gì đâu, em toàn nghi oan cho anh thôi. Ý anh là mọi người về quê hết, trong nhà vắng vẻ, quạnh quẽ hẳn. Nhưng mà không sao, dù gì đây cũng là cái Tết đầu tiên của hai vợ chồng mình, vắng vắng tí càng tốt…dễ hành sự…hahaha…”
“Ừ, mọi người tạo cơ hội cho đấy, cố lên!” Văn Trạch Tài cười trêu chọc, nhưng chợt nhớ lại thì đây cũng là cái Tết đầu tiên của mình và Tú Phương. Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng trào dâng một niềm vui khó tả, Văn Trạch Tài liền nổi hứng thông báo: “Lát sư mẫu sẽ phát tiền tiêu Tết cho hai đứa!”
“Quá đã, còn có cả tiền Tết luôn, đúng là hết sảy con bà bảy”, Triệu Đại Phi loi nhoi như con dòi, liên tục chà sát hai tay vào nhau, không giấu diếm vẻ chờ mong: “Sự phụ sư phụ, con có được bao lì xì riêng không sư phụ, dù gì con cũng là đệ tử độc nhất của thầy, chắc phải có đặc quyền chứ hả?!”
Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, cuộn tay thành nắm đấm dứ dứ về phía Triệu Đại Phi: “Đây đặc quyền đây, mỗi đấm là một bao, con muốn mấy bao?”
Thấy sư phụ chuẩn bị tiến về phía mình, Triệu Đại Phi la oai oái rồi co giò bỏ của chạy lấy người, khiến Thiên Nam và Hiểu Hiểu đang đứng gần đó phải ôm bụng cười như nắc nẻ. Cái anh Đại Phi này hài hước ghê!
Và cũng bởi vì cái tình tình trẻ con bốc đồng đó mà Văn Trạch Tài phải sang Viên gia gửi gắm, nhờ chú Viên và Viên Vệ Quốc thỉnh thoảng để mắt trông chừng giúp, chứ cái thằng nhóc Triệu Đại Phi này sểnh ra một cái là dễ gây chuyện lắm.
Chả biết ngẫm nghĩ thế nào, Viên Vệ Quốc lại buột miệng hỏi: “Thiên Nam có về không?”
Văn Trạch Tài nhướng mày tủm tỉm cười: “Thế nào? Cậu không nỡ xa con trai tôi hay không nỡ xa tiểu đồ đệ của cậu đây?”
Biết mình lỡ lời, Viên Vệ Quốc thẹn quá hoá giận: “Gì? Còn lâu tôi mới nhận con anh làm đồ đệ, đừng có mà mơ!”
Ngồi sau bàn trà, chú Viên cười rung cả râu: “Toàn dối lòng, thế mà vừa rồi nghe có đứa bảo đang định đi mua quần áo mới tặng Hiểu Hiểu và Thiên Nam chứ! Không lẽ cha nghe nhầm!”
Bị vạch trần ngay trước mặt Văn Trạch Tài, Viên Vệ Quốc xấu hổ la toáng lên: “Cha!”
Haha, đàn ông con trai gì hơi tí đỏ mặt, nhưng thôi tha, không chọc quê cậu ấy nữa, Văn Trạch Tài chỉ khẽ cười: “Được rồi, cậu cứ chuẩn bị đi, khi nào gặp lại nhớ tặng cho hai đứa nhà tôi đấy! Chú Viên, chú ở lại mạnh giỏi nhé, nhà cháu đi đây.”
“Ừ…à này nghe chừng mấy ngày nữa tuyết rơi dày đấy, vợ chồng con cái nhớ chú ý cẩn thận nhé, thượng lộ bình an, ăn Tết vui vẻ nha!” Vừa tiễn Văn Trạch Tài ra tận cổng, chú Viên vừa cẩn thận dặn dò. Tới khi quay trở lại vẫn thấy thằng con nhà mình ngồi ngơ ngẩn tại chỗ, mặt mũi đần thối cả ra khiến chú không khỏi lắc đầu thở dài: “Con đấy, toàn nghĩ một đằng nói một nẻo thôi!”
Thương thì nói rằng thương, việc gì phải ngoài cứng trong mềm tự làm khó mình?!
Thì con cũng có muốn thế đâu, Viên Vệ Quốc chán nản tính đưa tay xoa xoa mặt nhưng chợt nhớ ra hiện tại trên đó đang đeo một lớp mặt nạ da heo, theo phản xạ cậu lập tức khựng tay lại, rồi đảo mắt ngó quanh ngó quất làm bộ như không có chuyện gì hết!
Quay lại với Văn Trạch Tài, sau khi trở về nhà mình, anh liền gọi Triệu Đại Phi vào phòng dặn dò riêng: “Cuối năm tuyết rơi nhiều, thời tiết lạnh giá, hai đứa cứ ở nhà mà nghỉ ngơi, không cần phải mở cửa hàng đâu. Nếu buồn chán quá thì sang tìm chú Viên đánh cờ.”
Triệu Đại Phi nghiêm túc lắng nghe: “Vâng, con nhớ rồi sư phụ.”
“Cũng đừng sợ phí tiền điện, thích nghe radio lúc nào thì mở lên mà nghe. Nhớ sang chú Viên chơi thường xuyên cho đỡ buồn.”
Trời, sao tự nhiên hôm nay sư phụ nói lắm thế nhỉ, dặn đông dặn tây nãy giờ không biết mệt luôn, Triệu Đại Phi ngáp dài ngáp ngắn tính đánh bài chuồn: “Dạ dạ, con nhớ kỹ lắm rồi, thầy cứ yên tâm!”
Thấy nó như vậy, Văn Trạch Tài lại càng không yên tâm hơn: “Ở thành phố không giống ở quê, nói gì làm gì cũng phải đặc biệt cẩn thận. Có gì không biết thì thương lượng trước với Vân Hồng rồi hãy quyết định. À đúng rồi, có chuyện này quan trọng nhất định phải nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được để lộ thân phận của Viên Vệ Quốc với bất kỳ ai. Nhớ đấy, dù là ai hỏi cũng không được nói, biết chưa?!”
Triệu Đại Phi liên tục gật đầu: “Dạ biết, sư phụ yên tâm, con đảm bảo sẽ ngậm chặt miệng, có chết cũng không hé răng nửa chữ!”
Thế nhưng Văn Trạch Tài vẫn không sao yên lòng cho được, ngẫm nghĩ thế nào anh liền nhờ vợ đi nói chuyện với Trần Vân Hồng. Thậm chí còn ngồi đợi tới lúc vợ quay lại, xác nhận đã chuyển lời đầy đủ anh mới có thể yên tâm kéo cao chăn mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cả nhà lục tục rời giường rất sớm, sau đó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn chén cháo nóng lót dạ rồi trùm kín mít từ đầu xuống chân, xách theo tay nải, đi bộ ra đầu hẻm bắt xe bò để đến bến xe lửa nằm tại trung tâm thành phố Liêu Thành.
Phải công nhận hôm nay gió lớn thật, phần phật phần phật táp tới tấp vào da mặt buốt thấu xương, cũng may được trang bị quần áo, giày tất, mũ nón đủ ấm chứ không thôi chắc chết cóng mất. Tuy nhiên cũng chỉ phải cố gắng chịu đựng quãng đường từ nhà cho tới ga xe lửa thôi chứ vào trong khoang tàu thì ấm sực, dễ chịu vô cùng. Rất may thời điểm này vẫn sớm, mọi người chưa được nghỉ lễ thế nên hãn còn thông thoáng chán. Chứ thử đợi sát Tết xem, có mà chen chúc bẹp ruột chật như nêm cối, nhiều khi còn chẳng mua được vé mà về ấy chứ!