Hiện tại đang vào giữa đông, tuyết phủ trắng xoá, vạn vật đều khép mình tránh rét hết cả, giờ có mò lên núi cũng chẳng thấy được một ngọn cỏ nói chi tới thảo dược. Thời điểm này muốn kiếm thảo dược chỉ có một cách duy nhất đó là gõ cửa nhà thầy thuốc mà thôi.
Ông thầy thuốc cất trữ tất cả hoa cỏ, thảo dược trong một gian phòng. Ở đây ước chừng có đến hàng trăm chủng loại khác nhau, vậy nên phải căng mắt ra cẩn thận dò tìm từng chút một mới mong thấy được thứ mình cần.
Lúc này, Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi cũng đang ngụp lặn trong biển cây cỏ đó.
Vừa chổng mông lúi húi lục lọi, Triệu Đại Phi vừa hỏi: “Sư phụ sư phụ, thầy đang kiếm dâm dương hoắc (1) đúng không?”
“Ồ ghê nhỉ, cũng biết dâm dương hoắc cơ à?“ Văn Trạch Tài đáp mà không ngẩng đầu dậy, mắt vẫn dán chặt vào đám cây cỏ trước mặt.
Triệu Đại Phi cười nham nhở: “Sư phụ hỏi kỳ, làm gì có thằng đàn ông nào không biết cây này. Các cụ xưa vẫn hay bảo nó có công dụng tráng dương bổ thận vô địch thiên hạ còn gì, chắc chắn nó chính là loại cây có tính dương mạnh nhất, không thể lẫn đi đâu được!”
Song Văn Trạch Tài lại lắc đầu: “Chưa hẳn đã là nhất, thầy không tìm cây đó, thầy đang muốn tìm hoa mặt trời cơ.”
“Hả? Hoa mặt trời là hoa gì sư phụ?” Triệu Đại Phi đần thối mặt, nhỏ tới lớn cậu chưa từng nghe hay trông thấy loại hoa nào có cái tên như vậy.
“Thì chính là hoa hướng dương đó…a tìm thấy rồi!” Văn Trạch Tài mừng rỡ reo lên.
Sau đó anh chọn lấy hai bông lớn nhất, hào phóng trả ông thôn y hai hào rồi lập tức trở về nhà mình.
Văn Trạch Tài vội vã bước đằng trước, Triệu Đại Phi lẽo đẽo bám theo sau nhưng cái mặt vẫn đần thối y như bị táo bón. Thú thực cậu đã nghĩ nát cả óc ra rồi mà vẫn không sao lý giải nổi?!
Cực chẳng đã, Triệu Đại Phi đành cất tiếng hỏi: “Sư phụ sư phụ, cơ mà con vẫn không hiểu tại sao hoa hướng dương lại là thứ có tính dương mạnh nhất?”
Văn Trạch Tài không dừng bước, anh đi nhanh mà đáp cũng rất nhanh: “Thì cái tên đã nói lên tất cả rồi đó, hướng dương tức là hướng thẳng về phía mặt trời, trực tiếp đón nhận toàn bộ ánh sáng cũng như nhiệt độ của mặt trời. Bởi thế cho nên trên đời này làm gì có vật thể nào nhiều tính dương như loài hoa này nữa!”
Ờ, nghe thế thì biết thế chứ kỳ thực Triệu Đại Phi vẫn chưa hiểu cho lắm, tuy nhiên thấy sư phụ tất bật khẩn trương, cậu nào dám làm phiền, chẳng may chậm trễ đại sự thì chết dở.
Nhưng mà cứ ôm cái sự tò mò này mãi e rằng ấm ách khó chịu lắm, giờ biết đi đâu tìm câu trả lời được nhỉ? A, đúng rồi, đi hỏi vợ, dù gì bà xã cũng học cao hơn mình, chưa biết chừng cô ấy lại biết thì sao?!
Và thế là sau khi về tới nhà, Văn Trạch Tài đi thẳng vào phòng bận rộn xử lý nguyên liệu chuẩn bị cho quá trình giải thuật thì Triệu Đại Phi lại khấp khởi chạy đi tìm vợ.
May thay, Trần Vân Hồng cũng có tí chút kiến thức về lĩnh vực này. Cô ngồi xuống, lật giở ký ức, từ từ kể cho chồng nghe: “Trước đây em đã từng nghe cha nói qua, ở thời thượng cổ hoa hướng dương được ca tụng là hoa mặt trời bởi loài hoa này sinh trưởng không phụ thuộc vào khí hậu hay địa lý, chỉ cần có ánh nắng soi chiếu nó sẽ vươn mình đầy mạnh mẽ, bung cánh vô cùng rực rỡ và kiều diễm. Chính vì thế mà từ ngàn đời nay, người ta vẫn luôn cho rằng thứ thuần dương nhất trên thế gian này chính là hoa hướng dương.”
Ồ, thì ra là thế, Triệu Đại Phi gật gù thích thú, không ngờ thiên nhiên lại kỳ ảo và tuyệt diệu tới nhường vậy!
Sáng sớm hôm sau, trước khi tới trường, Văn Trạch Tài rẽ sang đưa đồ cho Viên Vệ Quốc trước rồi mới thong thả xách cặp đi thi. Ai dè, vừa mới bước qua cổng trường, đã bị Tất Trường Lâm chặn lại, lôi xềnh xệch vào góc khuất, thì thà thì thầm trình bày: “Anh Văn, anh cả em đã lên làm việc với sở giáo dục rồi nhưng sở trưởng bảo đây là tự do thân thể, tự do cá nhân, không thể nào cấm đoán được. Xem chừng tình hình có vẻ không được êm cho lắm anh ạ!”
À, tưởng gì chứ chuyện này thì đơn giản thôi, Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, thấp giọng chỉ điểm: “Cậu về chuyển lời lại với anh cả Tất bảo anh ấy nói với ông sở trưởng thế này “Tất nhiên đeo vòng tay là tự do cá nhân thế nhưng một, hai người thì không sao, đằng này ai ai cũng thi nhau đeo, nhỡ đâu có sinh viên nào lợi dụng giấu phao hay giở trò gian lận thì kết quả kỳ thi đợt này chưa chắc đã được đảm bảo đâu!”
Nghe xong, hai mắt Tất Trường Lâm sáng rực như đèn pha ô-tô, cậu bật ngón cái, hết lời khen ngơi: “Cao kiến, thực sự quá cao kiến. Em đây xin bội phục!”
“Ài, cũng bình thường thôi!” Văn Trạch Tài sướng nổ mũi nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn.
Tuy nhiên, chuyện này không phải Văn Trạch Tài hù doạ mà nó đã thực sự xảy ra rồi. Bằng cớ là trong buổi thi thử hôm trước, khi sở giáo dục cử cán bộ xuống kiểm tra đột xuất, tra xét ngẫu nhiên vài sinh viên đã bắt được ba em trong số đó thực hiện hành vi gian lận, cụ thể là giấu phao trong vòng tay. Tuy nhiên, các đồng chí cán bộ chỉ xử phạt cảnh cáo vì nghĩ đơn giản đây chỉ là vài trường hợp hi hữu mà không ngờ ẩn sau đó là cả một nguy cơ tiềm tàng. Cho đến khi được sự nhắc nhở của anh cả Tất, sở trưởng sở giáo dục mới bàng hoàng nhận ra.
Vì thế, sở giáo dục liền cấp tốc gởi thông báo khẩn xuống mười mấy trường đại học và cao đẳng, yêu cầu ban giám hiệu phải tiến hành triển khai ngay tức khắc. Và chỉ sau một cú điện thoại, tất cả hiệu trưởng của các cơ sở trên đều đồng loạt phát loa phóng thanh, gân cổ gào to tới độ sinh viên đứng ở bất cứ ngóc ngách nào cũng nghe rõ mồn một:
“Sinh viên toàn trường chú ý, sở giáo dục đã bắt được vài trường hợp giấu phao trong vòng tay. Đây là hành vi gian lận đáng xấu hổ. Vì thế, nhà trường yêu cầu các em sinh viên trước khi vào phòng thi hãy tháo vòng tay để vào trong chiếc rổ được đặt trước cửa. Sau khi thi xong, nhà trường sẽ trả lại cho các em. Chú ý, tất cả phải nghiêm túc thực hiện. Nếu phát hiện bất cứ hành vi gian dối hay chống đối sẽ bị huỷ bỏ tư cách thi ngay tại chỗ, đồng nghĩa đánh trượt kỳ này.”
Bất chợt ban bố quy định mới ngay trước giờ thi, dân tình tỏ ra vô cùng hoang mang nhưng cũng đành phải chấp nhận thôi chứ biết sao giờ. Vậy nên sinh viên trong trường mau chóng chia làm hai nhóm, nhóm học hành đàng hoàng thì rất nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ, trước khi vào phòng thi tháo vòng để ngay ngắn vào rổ. Còn nhóm sinh viên đã dày công cực khổ chép phao nguyên đêm qua thì đành ngậm ngùi bỏ vòng lại ký túc xá. Phen này tiêu tùng rồi, có vòng cũng chết mà không vòng cũng chết. Thôi thì đành cầu trời khấn Phật hy vọng may mắn sẽ mỉm cười vậy!
Kỳ thi diễn ra được mấy ngày, Văn Trạch Tài bắt đầu nhận thấy số người đeo vòng đang có chiều hướng giảm dần. Điều này cũng dễ hiểu thôi bởi lẽ thời này người ta trọng sĩ diện vô cùng, cơm có thể không ăn chứ mặt mũi không thể đánh mất. Thành ra, phần đông sinh viên đều chọn phương án từ bỏ chiếc vòng như một lời khẳng định “tôi không có ý định gian lận thi cử!”
Như vậy, bước đầu tiên xem như đã xong. Kế đến, Viên Vệ Quốc sẽ tiến hành bước thứ hai.
Hôm nay, cậu ấy cầm theo phấn hoa hướng dương Văn Trạch Tài đưa, kín đáo đi tới nhà tổ của Thượng dương Chu gia, đóng giả làm người vận chuyện thực phẩm lén lẻn vào bên trong. Nhân lúc không ai để ý, Viên Vệ Quốc nhanh tay trút hết túi phấn hoa vào giếng nước ở khu vực hậu viện.
Cậu đã điều tra rồi, cả Chu gia chỉ có duy nhất một cái giếng này, tất cả thành viên trong gia đình đều sử dụng nguồn nước ở đây để sinh hoạt và ăn uống. Vậy nên không cần cất công tìm hiểu xem kẻ nào đang hấp thụ âm khí, cứ thả phấn hoa xuống đây, thể nào hắn cũng uống phải thôi. Mà một khi đã nuốt phấn hoa hướng dương vào bụng thì ôi thôi, coi như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, tất cả trở thành công cốc hết!
Để đưa ra quyết định mạo hiểm này, Văn Trạch Tài đã phải suy nghĩ và cân nhắc rất lâu. Song, hiện tại bọn họ thế lực đơn mỏng, mà ở ngoài kia các bạn sinh viên đang phải đối diện với nguy hiểm cận kệ. Không còn nhiều thời gian, Văn Trạch Tài buộc phải lựa chọn phương án đánh nhanh thắng nhanh. Và Viên Vệ Quốc là người thích hợp nhất cho hành động lần này, bởi dù ít dù nhiều cậu ấy cũng quen thuộc mọi ngóc ngách trong Chu gia, đồng thời đủ bản lĩnh ứng biến khi không may đối diện với những tình huống bất ngờ.
Hơn nữa không vào hang làm sao bắt được cọp?! Chỉ cần gã kia bị một chút dương khí thâm nhập cơ thể, mối liên kết giữa gã với thằng hút âm sẽ lập tức bị cắt đứt. Những chiếc vòng tay sẽ tức khắc mất hết tác dụng, tơ máu bên trong cũng nhanh chóng hoá thành máu loãng mà chảy ra ngoài.
Vì thế cho nên ngay lúc Văn Trạch Tài thu dọn giấy bút chuẩn bị rời khỏi phòng thi, anh liền nghe thấy tiếng hét thất kinh và ánh mắt hoảng hốt khiếp sợ của các bạn sinh viên. Không ai bảo ai, tất cả cùng run rẩy ném những chiếc vòng tay đang nhỏ ròng ròng máu tươi vào sọt rác. Văn Trạch Tài khé nhếch mép để lộ nụ cười chiến thắng, Viên Vệ Quốc đã thành công rồi!
===
Chú thích:
(1)Dâm dương hoắc thuộc họ Hoàng mộc. Các bộ phận thân, lá, cành và rễ đều có công dụng làm thuốc. Dâm dương hoắc có tính ấm, vị cay, đắng. Nó có tác dụng trong điều trị các bệnh như hiếm muộn, bổ thận, cải thiện đời sống tình dục, đau mỏi gối, đau lưng, co rút cơ, tay chân lạnh,…
Dâm dương hoắc là dược liệu có tính kích thích ham muốn tình dục, giải tỏa mệt mỏi, cải thiện chức năng sinh lý, giúp đời sống vợ chồng được thăng hoa hơn. Dâm dương hoắc có thể đem ngâm rượu hoặc được kết hợp với các loại dược liệu khác như ba kích, nhục thung dung, tiên mao, tử thạch anh,… làm gia tăng công dụng rất nhiều lần. Tuy nhiên, để đảm bảo việc sử dụng cây thuốc nam này được hiệu quả cao, bạn cần tham khảo lời tư vấn của các thầy thuốc đông y trước khi dùng.