Chương 260: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Đào hoa sát

Phiên bản dịch 4487 chữ

“Nhẫn em đẹp không đại sư?” Hoàng Tam Nhi múa múa mười đầu ngón tay rồi lại mân mê cái vòng vàng nặng trĩu trên cổ: “Em có được như ngày hôm nay trăm sự là nhờ phúc của đại sư.”

“Lúc trước nếu không phải đại sư chỉ điểm cho em xuống phương Bắc thì chắc cả đời này em vẫn mãi chỉ là thằng lưu manh đầu đường xó chợ, làm sao dám mơ tới chuyện đeo vàng. Thế nên hôm nay em đã chuẩn bị một phần lễ mọn, rất mong đại sư nhận lấy tấm lòng này của em.”

Dứt lời, Hoàng Tam Nhi đứng dậy, xách cái túi bé nhất trên bàn lên, cung kính dâng bằng hai tay.

“Cậu cũng đã giúp tôi không ít việc mà, đừng khách sáo như vậy”, Văn Trạch Tài khéo léo từ chối đồng thời ấn Hoàng Tam Nhi ngồi trở lại.

Hoàng Tam Nhi ngẩn ra: “Ủa, em có giúp được gì cho đại sư đâu?”

Văn Trạch Tài chỉ chỉ vào mấy túi đồ An Trân gửi: “Đây này, còn có Mông Nghĩa nữa. Ít nhiều gì cũng nhờ cậu chiếu cố cho nên bọn họ mới tìm được nơi ăn chốn ở, công việc ổn định.”

“Ôi, cái đó thì tính là gì”, Hoàng Tam Nhi cười ha hả, thuận thế ngồi xuống nhưng vẫn cố đẩy đẩy cái túi về phía Văn Trạch Tài: “Đồng chí An rất nhanh nhẹn và được việc, còn người anh em họ Mông kia thì khỏi phải nói rồi, lợi hại vô cùng. Đại sư không biết chứ, giờ cậu ấy là cánh tay phải đắc lực của em đấy.”

Chuyện gì khó chỉ cần Mông Nghĩa ra mặt là trơn tru đâu vào đấy hết.

Hồi đầu, khi nhận được lời nhờ vả của Văn đại sư, Hoàng Tam Nhi nhiệt tình đồng ý ngay không cần suy nghĩ. Bởi vì hắn tuyệt đối tin tưởng Văn đại sư. Không cần biết đối phương là ai, chỉ cần được đích thân đại sư mở lời vàng ngọc thì chắc chắn nhân phẩm không tồi.

Và Mông Nghĩa thực sự không khiến Hoàng Tam Nhi thất vọng. Xét đạo đức, xét năng lực, Mông Nghĩa đều ưu tú hơn người. Giờ đây, cậu ấy đã trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu bên cạnh Hoàng Tam Nhi.

“Ô, đây là con gái nhà cậu đấy hả?” Đương cười cười nói nói với Văn Trạch Tài, Hoàng Tam Nhi đột nhiên chú ý tới bé gái xinh xắn đang nằm gọn trong lòng Triệu Đại Phi.

Đột nhiên bị chú ý, Triệu Đại Phi hơi giật mình, rụt rè gật gật đầu: “Ờhmm…con gái tôi..”

Hoàng Tam Nhi lần sờ trong túi áo rút ra một cái lắc vàng: “Cái này đi, cái này kiểu dáng thanh thoát, xinh xắn, tặng cho con gái nhé. Chúc con gái lớn lên xinh đẹp, vui vẻ, vô lo vô nghĩ, bình bình an an một đời!”

Miệng nói tay làm, Hoàng Tam Nhi phóng khoáng như tặng một chiếc kẹo trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Triệu Đại Phi cả kinh, luống cuống giật lùi lại phía sau toan tránh né. Nhưng rất tiếc, Tiểu Thảo đã nhanh hơn một bước, con bé xoè tay nắm chặt chiếc lắc không chịu buông. Tình huống quá xấu hổ và khó xử, Triệu Đại Phi chỉ đành hướng về phía sư phụ xin cầu cứu.

Văn Trạch Tài ra hiệu cho đệ tử bế Tiểu Thảo sang tiệm quần áo kế bên. Lúc này vợ chồng Chung Nhiên cùng Thiên Nam và Hiểu Hiểu đang trông coi tiệm bên đó.

Triệu Đại Phi đi rồi, sắc mặt Hoàng Tam Nhi cũng nghiêm túc hơn, thậm chí còn thoáng nét trầm trọng.

“Nói đi, có chuyện gì?” Văn Trạch Tài trực tiếp hỏi thẳng. Anh thừa biết kiểu người như Hoàng Tam Nhi kể cả giàu sụ cũng không bao giờ có chuyện vung tiền như rác. Thế nên hôm nay hắn chi mạnh tay như vậy chắc chắn là có việc cần cầu.

“Đúng là hoả nhãn kim tinh, không gì qua được mắt Văn đại sư!” Hoàng Tam Nhi vỗ đùi tán thưởng. Kế đó, hắn rút ra một tờ giấy ghi sinh thần bát tự: “Thỉnh đại sư xem giúp thằng bạn em.”

Văn Trạch Tài duỗi tay nhận lấy tờ giấy, nhìn thoáng qua một lượt rồi bật cười: “Bản mệnh người này hơi kỳ lạ.”

“Thế là sao hả đại sư?” Thấy Văn Trạch Tài cười, Hoàng Tam Nhi cũng bớt căng thẳng vài phần.

Đặt tờ giấy xuống bàn, Văn Trạch Tài ngẩng đầu từ tốn nói: “Người này có vận đào hoa vượng vô cùng. Cổ nhân cũng có một người tương tự, đó chính là Tô Thiếu Vân. Cả đời Tô Thiếu Vân hồng nhan tri kỷ nhiều vô kể, tới tận lúc chết cũng chưa hưởng hết vận đào hoa. Nhưng anh bạn này của cậu hơi khác Tô Thiếu Vân một chút.”

“Anh ta tuy có số đào hoa nhưng trong bát tự lại mang thêm một chữ “sát”, hợp thành đào hoa sát. Hoa đào tới bên anh ta đều tự động lụi tàn, không thể đâm chồi nảy lộc. Thế nên hồng nhan tri kỷ thì nhiều nhưng lại chẳng tìm được một người đi cùng nhau đến răng long đầu bạc. Anh bạn cậu cả đời này đã định sẵn mệnh tuyệt thê, sống kiếp cô đơn lẻ bóng!”

“Mệnh tuyệt thê?” Hoàng Tam Nhi ngẩn ra, mãi hồi lâu mới sắp xếp được câu từ: “Thế…thế tức là ế vợ cả đời hả đại sư? Cả đời thật á?”

“Kể cả có thì người vợ cũng không sống quá ba năm”, Văn Trạch Tài bổ sung làm rõ.

Ở cổ đại, người ta xếp những người này vào diện đàn ông có số sát thê.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    98

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!