Chương 261: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Song sát tương ngộ

Phiên bản dịch 9179 chữ

Hoàng Tam Nhi tá hoả nhớ lại những người phụ nữ đã từng đi qua cuộc đời thằng bạn mình. Công nhận không một ai có được kết cục tốt đẹp. Cứ quen cô nào là cô nấy bị xui rủi bủa vây, không tai nạn thì cũng thương tích đầy mình. Còn cô nào cưới về thì lại càng thảm hơn. Người vợ đầu mới vào cửa được một năm đã mất vì khó sinh. Tới người vợ thứ hai vừa gả đến liền bệnh tật ốm yếu, không quá hai năm cũng qua đời.

“Trường hợp này không thể nào cải số đổi vận được bởi vì từ lúc sinh ra cậu ấy đã mang sẵn sát khí trong mình. Sát khí và âm khí không giống nhau. Âm khí có thể sửa nhưng sát khí thì vĩnh viễn không đổi được. Vì sát khí đã đi theo cậu ta từ kiếp trước, có liên quan tới duyên nợ tiền kiếp.”

Ở đây khác với trường hợp của Chung Nhiên. Đúng là Chung Nhiên sinh ra với thân phận âm nữ nhưng đó chỉ là số phận của kiếp này, hoàn toàn không liên quan gì tới ân oán từ những đời trước vậy nên có thể sửa đổi.

Còn người bạn của Hoàng Tam Nhi thì hết cách, chỉ có thể chấp nhận vận mệnh an bài.

Nghe hết lời giải thích của Văn Trạch Tài, Hoàng Tam Nhi ngồi phịch xuống ghề, bần thần như mất sổ gạo. Tất cả cũng tại trước đó hắn ba hoa bốc phét hơi quá đà nên giờ không biết nói lại thế nào cho đỡ nhục. Haizz, đúng là cái miệng hại cái thân!

Hoàng Tam Nhi bực bội móc túi áo ngực lấy ra bao thuốc. Nhìn vỏ bên ngoài là biết hàng ngoại nhập rồi.

“Văn đại sư, mời thầy!”

Văn Trạch Tài xua tay: “Cám ơn cậu nhưng tôi không hút thuốc lá!”

Hoàng Tam Nhi lơ đãng gật gật rồi rút một điếu ngậm trong miệng. Hắn chỉ ngậm cho đỡ ghiền thôi chứ không bật lửa, tại sợ khói thuốc khiến Văn đại sư không thoải mái.

“Không còn cách nào cứu vãn hả đại sư? Một cách cũng không có à?”

Thấy Hoàng Tam Nhi cứ nhăn nhăn nhó nhớ rồi gặng hỏi tới lui, Văn Trạch Tài cũng lờ mờ đoán được chắc hẳn trước khi tới đây hắn đã hứa hẹn gì với người ta rồi. Giờ mà về tay không e rằng cũng mất mặt thật.

Văn Trạch Tài từ tốn uống ngụm trà, mở ra một cánh cửa giúp xoá tan nỗi thất vọng trong Hoàng Tam Nhi: “Kết hôn thì chắc chắn là không thể rồi đấy. Nhưng nếu muốn tìm một người bạn đồng hành đến cuối đời thì không phải không có khả năng. Tuy nhiên điều kiện tiên quyết là phải tìm được một cô nương cũng mang số sát tương tự.”

Song sát tương ngộ, cho dù xung đột cũng sẽ không khiến thân thể ai bị thương tổn. Coi như một cách lách qua kẽ hở vận mệnh.

Hoàng Tam Nhi sờ sờ cằm, ra điều suy nghĩ lung lắm: “Bộ trên đời có nhiều cô nương như vậy lắm hay sao?”

“Thế gian rộng lớn, không gì là không có. Nhưng nhiều hay ít thì chẳng ai có thể nói chắc. Song có một điều chắc chắn là những cô nương như vậy hẳn thanh danh sẽ không thua kém người anh em của cậu. Vậy nên cũng không cần tìm kiếm quá vất vả, chỉ cần chú tâm nghe ngóng chút là được. Nói không chừng bọn họ cũng đang kiếm tìm người giống anh bạn cậu ấy chứ!”

Nghe có lý, Hoàng Tam Nhi sung sướng vỗ đùi đen đét: “Đúng a, haha! Thế này đi, mai em làm chủ mời khách, nhất định đại sư phải nể mặt ghé ăn bữa cơm xoàng với thằng em này đấy nhá!”

Câu từ tuy hơi bỗ bã nhưng tấm lòng thì chân thành tha thiết. Vậy nên Văn Trạch Tài liền gật đầu nhận lời.

Hoàng Tam Nhi về rồi, Triệu Đại Phi mới dám bế con gái quay lại, mắt chữ A miệng chữ O vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Không biết gã này đi phương Bắc làm cái quái gì mà sao giàu nhanh thế nhỉ?”

Văn Trạch Tài chỉ cười không đáp. Nhưng anh biết rõ đây là thời điểm vàng để làm giàu. Trên cả nước, các đại gia xuất hiện nhan nhản như nấm mọc sau mưa. Dạng như Hoàng Tam Nhi chỉ tính ở mức trung bình thấp thôi, chưa ăn thua gì so với các đại lão có số có má ngoài kia.

Đống quà Hoàng Tam Nhi xách tới, Văn Trạch Tài chả mở ra xem mà vẫn để yên trên bàn. Đến tối xách về nhà đưa hết cho vợ.

Điền Tú Phương bóc quà của An Trân trước. Bên trong trừ bỏ các món ngon đặc sản phương Bắc thì còn có một lá thư tay.

Thông qua bức thư, An Trân một lần nữa tỏ bày tỏ lòng cảm kích vô bờ bến của mình đối với anh chị và kể sơ bộ tình hình cuộc sống cũng như công việc ở đây để anh chị yên tâm.

Túi quà của Hoàng Tam Nhi nhỏ hơn nhưng nặng đô hơn nhiều. Vì nó chứa trang sức vàng gồm hai chiếc vòng tay và một sợi dây chuyền. Đương nhiên kiểu dáng khác xa cọng dây chuyền to tổ bố như dây xích trên cổ Hoàng Tam Nhi, sợi dây này mảnh mai, mềm mại hơn, vừa nhìn là biết kiểu dáng dành cho nữ giới.

Dây chuyền tặng Điền Tú Phương còn cặp lắc tay dành cho Thiên Nam và Hiểu Hiểu. Phải nói là chưa từng thấy ai tặng quà mà hào phóng như thế này!

Đối diện với thứ kim loại long lanh lóng lánh, Điền Tú Phương chớp chớp mắt khẽ gọi: “Chồng ơi…”

“Sao vợ?”

“Hay là nhà mình cũng lên phương Bắc kiếm vàng đi!”

Văn Trạch Tài dở khóc dở cười, chỉ chỉ vào ngăn kéo nơi bà xã cất trữ tiền: “Nhà ta tuy không nhiều tiền nhưng so với mặt bằng chung thì cũng không tính là nghèo.”

Điền Tú Phương cười khẽ: “Yên tâm đi, em sẽ không bắt chồng em đổi nghề đâu.”

Dứt lời cô nhanh nhẹn đứng dậy, cất hết đồ đạc quý giá vào ngăn kéo tủ, khoá chặt lại.

Hoàng Tam Nhi mời Văn Trạch Tài tới dùng bữa tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất Liêu Thành. Suốt bữa tiệc, cậu ấy lịch sự không đả động tới bất cứ vấn đề gì, chỉ toàn tâm sự chuyện gia đình là chính.

Tuy vậy, Văn Trạch Tài vẫn có thể nhìn thấu ý tứ ẩn giấu trong mắt đối phương. Trước khi chia tay, anh nhắc nhẹ cậu bạn một câu: “Năm nay cậu có số đào hoa nhưng toàn hoa đào thúi, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Hoàng Tam Nhi than nhẹ một tiếng, giựt phắt điếu thuốc không châm lửa, vẫn luôn ngậm bên miệng từ đầu buổi tới giờ: “Thế mà em cứ tưởng sắp lấy được vợ cơ đấy. Được rồi, được rồi em sẽ chú ý, đa tạ đại sư.”

Hắn ít học nhưng không ngốc. Bôn ba nơi xứ người, sống cảnh tha hương cầu thực suốt bao năm, điều hắn khát khao duy nhất là có một mái ấm thuộc về riêng mình. Chính vì thế Hoàng Tam Nhi cực kỳ ghét kẻ nào tiếp cận mình bằng mục đích thay vì tình cảm chân thành.

Ngày Hoàng Tam Nhi rời khỏi Liêu Thành, Văn Trạch Tài đích thân ra tận sân ga đưa tiễn.

“Lần sau em sẽ trực tiếp lái xe về thăm đại sư!”

“Vậy trước tiên chúc cậu thuận lợi bình an, chọn được chiếc xe ưng ý.”

Nhận thấy trong lời chúc của Văn Trạch Tài hoàn toàn không có ý chế nhạo như những kẻ khác, nụ cười trên khoé miệng Hoàng Tam Nhi thẫm sâu. Hắn rướn người vẫy cao tay rồi nhảy phốc lên xe lửa, tiếp tục cuộc hành trình vươn tới tương lai.

Đảo mắt đã một tháng trôi qua.

Hôm nay tranh thủ giờ nghỉ trưa, Văn Trạch Tài vừa gục đầu xuống bàn lim dim một tí thì bị tiếng kêu khe khẽ của Uông Quân Đào đánh thức: “Anh Tài…anh Tài ơi…”

Văn Trạch Tài mệt mỏi nâng thân trước ngồi dậy: “Có chuyện gì thế?”

Nhận thấy Văn Trạch Tài chỉ hơi uể oải chứ không hề tức giận, Uông Quân Đào mới dám nói tiếp: “Em nhìn thấy Viên Vệ Quốc ở dưới lầu, hình như tìm anh có việc gấp thì phải.”

Nghe vậy, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, Văn Trạch Tài đứng phắt dậy, rảo bước ra khỏi phòng học.

Đến khi thân ảnh Văn Trạch Tài biến mất sau cánh cửa, Dương Vĩnh Thắng mới ngáp ngắn ngáp dài hỏi Uông Quân Đào: “Hôm nay làm sao mà ăn nói ỏn ẻn như đàn bà thế?”

Uông Quân Đào nhún vai: “Sợ anh Tài chửi!”

Có ai bị quấy rầy giấc ngủ mà không điên, huống chi Văn Trạch Tài còn là đại lão trong lòng Uông Quân Đào. Đương nhiên cậu ta không muốn làm đại lão nổi giận rồi.

Ban nãy Viên Vệ Quốc đang tính chạy lên lầu thì nhìn thấy Uông Quân Đào đứng ở hành lang vẫy vẫy tay. Quả nhiên, không bao lâu sau Văn Trạch Tài đã đi xuống.

Không lòng vòng mất thời gian, Viên Vệ Quốc móc tờ giấy từ túi áo ngực đưa qua: “Chú Chương gọi điện về, báo là đã tìm thấy tung tích của Dương bùn trùng.”

Trên tờ giấy viết một hàng địa chỉ không thể rõ ràng và chi tiết hơn. Nơi đó nằm tại thị trấn Khánh Dương, cách Liêu Thành hai ngày ngồi xe.

Văn Trạch Tài nắm chặt tờ giấy, nhíu mày hỏi: “Tin tức đáng tin cậy không?”

Viên Vệ Quốc gật mạnh quả quyết: “Rất đáng tin. Chú Chương vẫn luôn bám sát đám người Chu gia. Hiện bọn chúng đang tụ tập rất đông ở Khánh Dương. Mà lão già Thất thúc đã ra lệnh rồi, trừ bỏ truy tìm Chu Bát thúc thì việc khẩn cấp hàng đầu là tìm kiếm Dương bùn trùng. Bọn chúng đang rầm rập đổ dồn về Khánh Dương, chắc chắn nơi đó có biến!”

Nếu đã vậy thì phải lập tức xuất phát ngay, không thể để Dương bùn trùng lọt vào tay đám người Chu gia trước. Văn Trạch Tài nhanh chóng đưa ra quyết định: “Giờ anh lên văn phòng khoa xin nghỉ, tối nay chúng ta lên đường đi Khánh Dương.”

Cũng may tháng trước đã làm xong hết thực nghiệm, tháng này chỉ cần hoàn thành báo cáo, không nhất thiết phải có mặt trên trường. Cộng thêm sự hỗ trợ của thầy Triệu, đơn nghỉ phép dài hạn của Văn Trạch Tài dễ dàng được thông qua.

Biết sự việc hệ trọng, Điền Tú Phương không hỏi hai lời, nhanh chóng vào phòng thu thập hành lý cho chồng. Ngoài phòng khách, Triệu Đại Phi tay ru Tiểu Thảo ngủ nhưng nét mặt vô cùng nghiêm túc: “Sư phụ, quân địch quá đông phỏng chừng có quy hiểm. Con nghĩ sư phụ nên mang Tần Dũng theo.”

Văn Trạch Tài lắc đầu, thuận tay vuốt nhẹ đầu Tiểu Thảo: “Thôi khỏi, không cần đâu. Sở dĩ Tần Dũng tới đây là vì báo ơn, thế nên càng những nơi nguy hiểm thì càng không thể dắt theo. Tần Dũng cũng giống con, chuẩn bị lên chức cha rồi…”

Vậy nên tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Triệu Đại Phi cúi đầu nhìn cục bông bé bỏng đang ngủ khìn khịt trong lòng, nhất thời rơi vào trầm mặc!

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    91

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!