Chương 262: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Tung hoả mù

Phiên bản dịch 9260 chữ

Bởi vì luôn lo lắng cho an nguy của sư phụ thành ra Triệu Đại Phi quên khuấy mục đích ban đầu Tần Dũng tới đây là gì.

Vậy nên dưới tình huống Tần Dũng không hề hay biết, Văn Trạch Tài cùng Viên Vệ Quốc xuất phát lên đường.

Dọc hành trình, ngồi đối diện nhau trên xe lửa, Văn Trạch Tài mới có thời gian quan sát kỹ lớp mặt nạ trên mặt Viên Vệ Quốc. Nó cũ kỹ và xuống cấp thấy thương, Văn Trạch Tài nói tỉnh queo như không: “Cái mặt nạ này đeo cũng lâu rồi nhỉ, đợi xong việc ở đây, khi về anh đổi cho chú cái khác.”

Viên Vệ Quốc bất ngờ bật ngửa: “Anh chưa từng nói với em là có thể đổi.”

Văn Trạch Tài nhún nhún vai: “Ồ, chưa nói à? Chẳng phải chú vẫn thấy anh dùng mặt nạ da gà thay ra thay vào còn gì. Đương nhiên là có thể đổi rồi.”

Viên Vệ Quốc nghiến răng ken két, có trời mới biết lúc này cậu muốn chửi bậy đến thế nào!

Lắc lư bầm dập hai ngày trời, cuối cùng đoàn tàu cũng cập bến Khánh Dương. Xuống tàu, việc đầu tiên cần làm là đi tìm Chương Toàn.

Khánh Dương tuy gọi là thị trấn nhưng diện tích của nó phải lớn ngang một huyện thành. Cũng không hiểu vì nguyên nhân gì mà mãi tới giờ vẫn chưa được nâng cấp.

Chen chúc lên một chiếc xe ô tô ọp ẹp, hai anh em lại tiếp tục lắc la lắc lư, ì ạch di chuyển vào trung tâm thị trấn.

Từng cơn đau buốt khoan thẳng vào hai bên thái dương, Văn Trạch Tài mệt mỏi bóp bóp trán: “Chắc phải kiếm cái gì ăn trước đã.”

“Vâng, em cũng đói quá rồi”, Viên Vệ Quốc đồng tình ngay. Suốt hai ngày trên xe lửa, chỉ có lương khô và nước sôi bỏ bụng. Vừa đặt chân xuống Khánh Dương là tất bật chạy xấp chạy ngửa, cũng chả kịp ăn uống gì.

Ở Khánh Dương nổi tiếng nhất là các món được làm từ mì. Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc tấp vào một tiệm ăn nhỏ nhưng tương đối sạch sẽ, gọi hai tô loại lớn nhất, nhanh chóng xử lý cho xong bữa rồi tiếp tục hỏi đường tìm tới nơi trú ẩn của Chương Toàn.

“Tới đây tới đây!” Chương Toàn ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa, không hề bất ngờ khi người tới là Văn Trạch Tài và Viên Vệ Quốc.

Thoáng đưa mắt đánh giá căn nhà một vòng, Văn Trạch Tài nghi hoặc hỏi: “Sao chú không trọ ở nhà nghỉ mà lại ở đây?”

Chương Toàn vừa pha trà vừa lắc đầu nói: “Nhà khách quanh khu vực này đều bị đám con cháu Chu gia thuê hết rồi. Chú không dám mạo hiểm xuất đầu lộ diện. Hơn nữa đêm nào chú cũng âm thầm bám theo bọn chúng, ở gần quá dễ bị bại lộ, hành động bất tiện lắm. Căn tiểu viện này là của một người bạn cũ, đảm bảo an toàn tuyệt đối.”

“Bạn cũ?” Viên Vệ Quốc hơi nâng cao giọng, ánh mắt nhìn Chương Toàn mang theo hàm ý sâu xa.

Cậu nhớ rất rõ có lần cha vợ từng nói hồng nhan tri kỷ của chú Chương sống tại Khánh Dương. Chẳng qua sau khi luyện công bị phản vệ, ngoại hình thay đổi, chú Chương mới phải lánh sang nơi khác trốn tránh.

Hiện tại đã khôi phục hình dáng bình thường, có vẻ ông chú tự tin hơn thế nên hễ rảnh rỗi là lại chạy về chốn cũ hội ngộ người xưa.

“Khụ…khụ…” Chương Toàn thẹn đỏ mặt, trừng mắt lườm Viên Vệ Quốc nhưng trong lòng đang thầm oán trách chú Chung chuyện gì cũng nói hết cho bọn trẻ: “Hai chúng tôi không có gì hết, chỉ là bạn…bạn tốt thôi. Hơn nữa cô ấy hiện tại đang rất bình yên, rất an ổn rồi…”

Lời cuối vừa dứt, ánh mắt Chương Toàn thoáng vương nét bi thương khiến cả Văn Trạch Tài lẫn Viên Vệ Quốc đều sửng sốt bối rối.

Viên Vệ Quốc nhanh trí đánh lái sang chuyện khác: “Mấy nay nằm vùng ở đây chú đã nghe ngóng được những gì rồi?”

Nhắc tới Dương bùn trùng, Chương Toàn lập tức vực dậy tinh thần. Ông nhanh nhẹn đi vào phòng ngủ, mang ra một tấm bản đồ rồi chỉ vào vị trí chính giữa đã được đánh dấu đỏ choét: “Đây là chỗ chúng ta đang ở, nơi này được gọi là thôn Vĩnh Xuyên. Tối nào đám Chu gia cũng cắt cử vài tên lởn vởn quanh những khu vực này…”

Chương Toàn di chuyển ngón tay tới vùng phụ cận thôn Vĩnh Xuyên.

“Chúng đã quần nát khu vực phía đông rồi nhưng không phát hiện gì hết. Theo lý thuyết đáng lẽ chúng phải thu quân nhưng không, chúng lại một lần nữa vòng lại. Lần này trọng điểm tập trung ở phía Tây, không những vậy quân số còn rầm rộ hơn. Chuyện này hết sức bất thường thế nên chú mới vội vàng gọi điện kêu hai đứa tới ngay.”

Chương Toàn lấy bút khoanh tròn thôn Chuối nằm ở phía Tây thị trấn Khánh Dương.

Có thể nói, Dương bùn trùng vô cùng quan trọng, là yếu tố then chốt quyết định thành bại vậy nên Chương Toàn nào dám hành động khinh suất, phải gọi viện binh tới hỗ trợ ngay. Giả dụ thực sự phát hiện Dương bùn trùng thật thì một mình chú e rằng khó có thể đối đầu với cả đám Chu gia đông như quân Nguyên.

Tập trung nghiền ngẫm tấm bản đồ một lúc lâu, bây giờ Văn Trạch Tài mới lên tiếng: “So với Âm bùn trùng và Sát bùn trùng, Dương bùn trùng càng khó phát hiện hơn cả. Chúng đặc biệt thích những nơi dương khí thịnh vượng, tự biết lựa chọn môi trường sống thích hợp nhất với mình. Nói cách khác, chúng không bị động nằm lì một chỗ như Âm bùn trùng mà chủ động di chuyển khắp mọi nơi, nơi nào dương thịnh là chúng sẽ mò tới.”

Nghe tới đây, hai mắt Chương Toàn sáng lấp lánh: “Vậy nên chú mới ngày đêm bám theo đám người Chu gia không rời nửa bước. Lão hồ ly kia nhất định cũng nắm rõ thuộc tính của Dương bùn trùng. Bọn chúng người đông thế mạnh, làm việc mau lẹ. Chúng ta chỉ việc đứng từ xa quan sát rồi chờ cơ hội nẫng tay trên!”

Khoé miệng Viên Vệ Quốc giật tăng tăng: “Cháu nghĩ tốt hơn hết chúng ta phải bằng mọi giá bắt được trước. Chứ để lọt vào tay bọn Chu gia rồi thì khó cướp lại lắm.”

Chương Toàn gật đầu đồng tình. Song, Văn Trạch Tài lại thở dài thườn thượt: “Cách nào cũng khó hết, dù là tự bắt hay đi cướp!”

Chung quy cũng tại lực lượng quá mỏng, rất khó để phân chia hành động.

Viên Vệ Quốc và Chương Toàn ảo não nhìn nhau. Đương nhiên bọn họ thừa biết yếu điểm của phe mình.

Bầu không khí bỗng chốc trùng hẳn xuống, tình thế lúc này quá túng quẫn bí bách, không thể tìm ra cách xoay trở.

Mọi người cứ thế im lặng một lúc lâu, đột nhiên, Văn Trạch Tài loé lên sáng kiến: “Khi còn ở Hà thềm lục địa, chúng ta đã từng cứu 44 dã thuật sư. Trong đó tên cầm đầu tên Khang Liệt. Chú Chương, chú còn nhớ không?”

Trận đó kích thích như vậy, làm sao Chương Toàn có thể quên được. Ông gật lấy gật để: “Nhớ nhớ, nhớ rất rõ là đằng khác. Trên người gã đó có mùi phấn của đàn bà, bộ dáng ẻo lả nam không ra nam, nữ không ra nữ!”

Văn Trạch Tài trực tiếp ngó lơ giọng điệu trào phúng trong câu nói của chú Chương mà tiếp tục tập trung vào trọng điểm: “Trước lúc rời đi, Khang Liệt từng nói nếu sau này có việc cần giúp đỡ thì cứ tới An Kê Trang tìm hắn. Hắn còn ghi lại cả số điện thoại cho cháu nữa.”

Chương Toàn khẽ nhíu mày: “Ý cháu là muốn gọi bọn họ tới đây giúp chúng ta đánh Chu gia?”

“Liệu có mạo hiểm quá không?” Viên Vệ Quốc cũng cau mày do dự. Một khi phát hiện thấy lượng lớn dã thuật sư đổ về Khánh Dương, chắc chắn Chu gia sẽ đoán được tin tức về Dương bùn trùng đã bị bại lộ.

Trái ngược với sự lo lắng của hai người họ, Văn Trạch Tài thản nhiên tủm tỉm cười: “Hai người không biết trên thế gian này có một thứ có thể làm ảnh hưởng tới phán đoán của người khác à?”

“Thứ gì?” Cả Viên Vệ Quốc lẫn Chương Toàn cùng đồng thanh hỏi.

“Lời đồn!” Văn Trạch Tài đáp nhẹ tênh.

Mục đích của anh rất đơn giản. Anh không cần đám Khang Liệt bán mạng báo ân, anh chỉ cần bọn họ tới đây gây nhiễu loạn thế cục, tung tin đồn thất thiệt, giả bộ đã phát hiện tung tích của Dương bùn trùng.

Tìm mãi không được Chu Bát thúc, nhất định Chu Thất thúc đang phát điên lên rồi. Mà đám con cháu Chu gia thì nào ai không sợ uy quyền của lão Thất thúc, vậy nên hiện giờ việc tìm Dương bùn trùng đang là ưu tiên hàng đầu.

Nhưng càng sốt ruột thì khả năng phán đoán sẽ càng suy giảm. Không cần phân biệt thật giả, chỉ cần nghe phong phanh nơi nào xuất hiện Dương bùn trùng là bọn chúng sẽ lập tức phái quân tới kiểm tra.

Viên Vệ Quốc tiếp lời Văn Trạch Tài: “Như vậy chúng ta vừa khiến Chu gia phân tán lực lượng đồng thời có thể kéo dài thời gian.”

Văn Trạch Tài gật đầu: “Đúng thế, tung hoả mù chính là mục đích của lần hành động này.”

Ngoài ra, đây là phương án an toàn nhất, đảm bảo không ai gặp nguy hiểm.

Thoáng cái trời đã về khuya, ba người liền tạm gác công việc lại, đi ngủ một giấc dưỡng sức.

Sáng hôm sau, ngay khi vừa tỉnh dậy, việc đầu tiên Văn Trạch Tài làm là tìm chỗ có điện thoại rồi gọi một cuộc tới An Kê Trang.

“Anh tìm Khang Liệt ạ? Vâng, làm ơn đợi một chút, tôi đi thông báo ngay.”

Người nhận điện nói năng rất khách khí và lễ độ, chứng tỏ địa vị của Khang Liệt ở An Kê Trang không nhỏ.

Nhưng mà nói gì thì nói Văn Trạch Tài vẫn cảm thấy cái tên này sao sao ấy. Ba chữ “An Kê Trang” này quả thực rất dễ gây hiểu lầm.

Văn Trạch Tài trao đổi rất nhanh gọn với Khang Liệt. Sau khi dập máy, Chương Toàn lại bắt đầu bát quái ngay được: “Này, cái thôn “Gà" này trước đây làm nghề gì ấy nhỉ?”

“Khụ khụ, chú Chương!” Văn Trạch Tài hoài nghi ông chú này đang có suy nghĩ không trong sáng.

Quả nhiên, Chương Toàn xấu hổ cười ha hả rồi lỉnh đi chỗ khác, không dám hỏi linh tĩnh nữa.

Rời khỏi Cung tiêu xã, ba người đi một vòng quanh trấn làm quen địa hình. Lúc ghé ngang chợ, Văn Trạch Tài cố ý chọn ba miếng da heo to bản, mịn màng.

Anh đã suy nghĩ rồi, nếu ba người cùng đeo mặt nạ da gà thì nghe chừng không ổn cho lắm. Ví dụ một người xấu, hai người còn lại xấu vừa vừa thì còn được, chứ nếu cả ba thằng cùng xấu ma chê quỷ hờn chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bàn dân thiên hạ cho xem.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    101

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!