Chương 277: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chia ra hành động

Phiên bản dịch 9352 chữ

Nhìn quy mộ rộng lớn của bệnh viện trước mặt, Văn Trạch Tài không khỏi chắc lưỡi cảm khái. Mới đầu thập niên 80 mà mọi thứ phát triển nhanh quá. Nhưng công nhận ở thời nào thì người có tiền cũng được làm tiên làm Phật. Chỉ cần xoè tiền ra là được sắp xếp một phòng bệnh riêng, sạch sẽ, thoải mái. Bác sĩ cũng có thể chỉ định chứ không phải vất vả tranh giành như tầng lớp dân lao động nghèo.

Muốn theo dõi Chu Thất thúc thì không thể lén lút rình mò ngoài cổng bệnh viện từ ngày này qua ngày khác được. Thế là ba chú cháu bàn bạc và đi đến thống nhất cho Chương Toàn nhập viện, còn Văn Trạch Tài và chú Chung sẽ đóng vai người nhà đi theo chăm sóc.

“Hình như lần trước nằm viện có người gọi mình là cha xưng con thì phải. Lần này chắc cũng phải vậy chứ nhỉ?!” Chương Toàn nham nhở, được voi đòi tiên.

Văn Trạch Tài liếc xéo ghét bỏ: “Giờ trẻ trung thế này còn đòi làm cha ai nữa?”

Nói vậy thôi chứ thật ra cũng không trẻ lắm. Đợt trước bị Chu Toàn Danh tra tấn dã man, tới giờ vẫn chưa lấy lại phong độ. Miễn cưỡng lắm thì xếp vào hàng U50, còn không thì phải lên U60 ấy chứ. Nhưng chả cần biết thật giả ra sao, cứ được khen là Chương Toàn sướng phổng mũi lên rồi. Ngẫm nghĩ thế nào ông chú không bắt Văn Trạch Tài gọi bằng cha nữa, cứ gọi là chú thôi cho nó trẻ.

Thế là Chương Toàn đường đường chính chính nhập viện. Cũng không cần vất vả giả vờ gì hết, bởi các vết thương trên người chú ấy đã khỏi hết đâu. May mắn nhất chính là phòng bệnh của ông chú cùng toà với Chu Thất thúc. Chu Thất thúc nằm ở lầu bảy thì Chương Toàn ở lầu năm. Quá tiện lợi!

“Ra ngoài đi dạo một vòng đi con gái”, Chú Chung vỗ đầu con rối, mỉm cười yêu chiều.

Lần này ra quân, chú Chung không chọn con rối A Đại mà mang theo một con rối nữ. Thoạt nhìn chỉ trạc tầm tuổi đôi mươi, mặt mày thanh tú, trắng trẻo, cơ thể uyển chuyển chứ không cứng đơ như mấy con rối nam. Miễn sao không nắm tay hay bắt mạch thì đảm bảo chẳng ai có thể phát hiện ra nó không phải người.

Để thuận tiện, Văn Trạch Tài cũng đăng ký cho Chương Toàn loại phòng bệnh riêng. Tất nhiên không thể xa hoa và xịn xò như của Chu Thất thúc nhưng được cái riêng tư, kín đáo và có chỗ kê thêm giường cho người nhà.

Không khám thì thôi chứ khám rồi mới biết trong người Chương Toàn ủ rất nhiều bệnh. Mà kể cũng phải thôi, bao năm nay ông chú bôn ba tứ hải giang hồ, ăn gió nằm sương, nếm không biết bao nhiêu khổ cực. Điều kiện sống như vậy không sinh bệnh mới là lạ.

Để điều dưỡng cơ thể, bác sĩ đã kê đơn cho Chương Toàn truyền dịch và thuốc bổ mấy ngày liên tiếp.

Ông chú vừa nằm truyền thuốc vừa cằn nhà cằn nhằn tốn tiền với cả lãng phí.

Ban đầu, Văn Trạch Tài và chú Chung còn khuyên vài câu. Vả lại tiền bạc là vật ngoài thân, sức khoẻ mới đáng quý nhất. Không cần biết Chương Toàn còn sống được bao lâu nữa, nhưng ngày nào còn ở trên thế gian thì mọi người sẽ cố gắng để ông ấy được sống vui, sống khoẻ. Nhưng khuyên thế nào cũng không ăn thua, cuối cùng Văn Trạch Tài và chú Chung chán chả buồn tiếp lời, chỉ dùng ánh mắt để lên án đối phương nói quá nhiều, điếc cả tai!

Tự nhiên bị cả hai người cùng chiếu tướng, khuôn mặt già của Chương Toàn đỏ lên rần rần: “Khụ…hai người nhìn cái gì mà nhìn. Lão Chung, ông lo mà bảo vệ con gái lớn của ông đi kìa. Tuy rằng Chu Thất thúc nằm trên giường bệnh nhưng Chu quản gia có què đâu. Cẩn thận bị ông ta bẻ cổ luôn đấy.”

Để nói lảng sang chuyện khác, Chương Toàn cố tình nhắc tới con rối mà chú Chung vừa phái đi làm nhiệm vụ thám thính.

Sở dĩ gọi là con gái lớn vì con rối này lớn hơn Chung Nhiên một tuổi, hơn nữa còn là tác phẩm nữ duy nhất trong sự nghiệp của chú Chung. Thế nên chú thương lắm, còn đặt hẳn tên thân mật là Xuân Yến.

Con gái bị mang ra ghẹo, chú Chung không chút do dự nổi khùng lên luôn: “Có biết vì sao lần này tôi phải dắt Xuân Yến theo không?”

“Chịu, ông không nói thì bố ai mà biết được”, Chương Toàn nhún vai đáp tỉnh rụi, thong thả nhấm nháp quả táo ngon ngọt Văn Trạch Tài vừa gọt cho.

“haha”, chú Chung dựa người ra sau ghế, bắt chéo chân nọ lên chân kia, biểu tình lười biếng pha chút cao ngạo: “Thế thì vểnh tai lên mà nghe đây này. Xuân Yên rất đặc biệt, khác hẳn với những đứa khác. Không cần phải mất công mất sức điều khiển từ xa, chỉ cần hạ lệnh thôi là nó sẽ lập tức làm đúng như những gì tôi yêu cầu.”

Văn Trạch Tài và Chương Toàn chấn động, ánh mắt lấp lánh một ngàn câu hỏi vì sao. Nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị chú Chung trực tiếp chặt đứt: “Đừng có hỏi, tôi không trả lời đâu. Đây là bí mật của con rối sư, trừ phi…”

Chương Toàn nhếch mép cười nhạo, quay đi chỗ khác tiếp tục nhai táo rau ráu.

Chú Chung khấp khởi nhìn về phía Văn Trạch Tài.

Văn Trạch Tài từ chối ngay: “Thôi thôi, cho cháu xin đi chú ơi. Sự nghiệp tổ tiên truyền xuống đã đủ khiến cháu bận rộn cả đời rồi. Cháu không muốn học thêm nghề làm con rối nữa đâu!”

Chú Chung tiu nghỉu thất vọng. Nuối tiếc nhất trong đời này của ông ấy là không tìm được đệ tử chân truyền. Mặc dù Chung Nhiên cũng được gọi là con rối sư đấy nhưng tư chất bình bình, chỉ làm chơi chơi thì được chứ chưa đủ để lĩnh hội hết tuyệt nghệ của cha. Vậy nên chú Chung rất khao khát muốn tìm người thừa kế, chỉ đáng tiếc cho tới tận bây giờ vẫn chưa chọn được người thích hợp.

“Thôi mà, có gì đáng buồn đâu. Đợi dẹp xong mối hoạ lần này rồi từ từ tìm, đệ tử thì thiếu gì cơ chứ!” Chương Toàn thương tình an ủi vài câu, “À nhưng mà nhận ai thì cũng phải chọn cho kỹ nha, đừng như tôi năm ấy, có mắt như mù, nhận ngay phải quả rắn độc, dám khi sư diệt tổ mới khốn kiếp chứ. Giờ nó đang phải lãnh hậu quả kia kìa, hừ, cái loại không biết tôn sư trọng đạo thì muôn đời nát thôi!”

Ba người tán gẫu một lát thì Xuân Yến trở về, nó đi thẳng tới chỗ chú Chung, đặt tay vào lòng bàn tay chú ấy. Chú Chung chăm chú nhìn, thi thoảng gật gù vài cái.

Văn Trạch Tài và Chương Toàn sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn cố đợi tới khi Xuân Yến ngồi xuống, gục đầu lên vai chú Chung như mọi khi thì mới lên tiếng hỏi: “Tình hình thế nào?”

Chú Chung cau mày đáp: “Tầng bảy đã bị Chu Thất thúc bao trọn, ngoài hành lang có thủ vệ canh phòng cẩn mật. Xuân Yên không thể đi lên. Coi bộ phức tạp đây!”

Văn Trạch Tài đề xuất ý kiến: “Mấy ngày nay cứ hễ nhắm mắt ngủ là Chu Thất thúc sẽ bị bóng đè. Hay là mượn dáng vẻ quỷ dị của Xuân Yến, đêm nay thử doạ lão một phen xem sao.”

Chương Toàn chưa kịp hiểu: “Nhưng mà không đi lên đó được thì doạ kiểu gì?”

“Hàng lang không được thì đi đường cửa sổ”, Văn Trạch Tài tủm tỉm nhìn chú Chung, “Cháu nghĩ chú Chung nhất định có biện pháp.”

Chú Chung khẽ cười, nâng tay xoa xoa đầu Xuân Yến: “Đương nhiên có, cứ yên tâm giao cho chú.”

Bên này mọi người đang tìm cách đối phó Chu Thất thúc thì bên kia, Viên Vệ Quốc đã thành công một mình đột nhập vào Thượng dương Chu gia.

Đường đường là gia chủ Thượng Dương, dẫu chỉ là bù nhìn thì nơi ở cũng phải đàng hoàng tử tế, to rộng xứng tầm địa vị. Thế nên không khó để Viên Vệ Quốc xác định được vị trí căn viện của lão đương gia.

Tuy nhiên, Chu Thất thúc bản tính đa nghi hơn Tào Tháo, dễ gì lão ta không cài cắm tai mắt bên cạnh đương gia, vì vậy Viên Vệ Quốc không dám hành động một cách vội vàng, khinh suất.

Cậu quyết định ẩn thân trong thư phòng riêng của đương gia, chờ thời cơ thích hợp mới xuất đầu lộ diện.

Đúng như dự đoán, phải đợi tới đêm khuya vị đương gia kia mới cùng với thân tín quay về thư phòng bàn chuyện.

“Thưa đương gia, tìm được người rồi, chính là A Tứ.”

“Tạm thời cứ để yên đấy đã, nhớ chú ý đừng để A Tứ chết, nếu không Thất thúc sẽ sinh nghi”, lão đương gia cẩn thận dặn dò thuộc hạ.

“Dạ vâng. Thưa đương gia, còn một chuyện nữa ạ. Chu Toàn Danh truyền tin yêu cầu chúng ta cứu hắn và đám huynh đệ ra ngoài.”

“Cứu?” Lão đương gia xoay người, đôi mắt sâu thẳm cất giấu nhiều mưu mô, toan tính: “Thứ nhất, nó là người của Thất thúc. Thứ hai, nó nhẫn tâm để em trai chết bờ chết bụi không lo. Người như vậy mà cứu về thì không biết lúc nào nó sẽ đâm sau lưng mình một nhát. Nhưng mà cũng không thể làm lơ được. Ngày mai ngươi sắm ít quà cáp đưa qua đi, coi như chúng ta xong nhiệm vụ. Còn ra được hay không đó là việc của Chu Toàn Danh, không liên quan tới ta nữa.”

“Dạ vâng thưa đương gia.”

“Ừhm, ra ngoài đi.”

“Dạ.” Tên thuộc hạ xoay người rời đi, không quên khép chặt cửa thư phòng lại.

Lúc này, lão đương gia mới ngẩng đầu nhìn lên xà nhà: “Xin hỏi vị huynh đệ nào lại có nhã hứng tới chỗ ta làm khách giữa đêm khuya thanh vắng thế này?”

Viên Vệ Quốc cũng không định núp lâu, cậu nhẹ nhàng nhảy xuống, hiên ngang tiến tới đứng đối diện lão đương gia.

Đương gia nheo mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nheo xù xì trước mặt: “Cậu là ai?”

Vì an toàn của Viên Vệ Quốc, Văn Trạch Tài đã khuyên cậu không nên giải thuật dịch dung, cởi bỏ mặt nạ.

“Tôi tới giúp ngài.”

Thanh âm vừa quen vừa lạ khiến lão đương gia thảng thốt, gồng cứng người. Tuy nhiên Viên Vệ Quốc không mang theo hung khí, thái độ lại rất vui vẻ thiện chí nên ông ấy cũng dần buông lỏng cảnh giác, vươn tay nói: “Mời ngồi.”

Hai người ngồi xuống hai vị trí đối diện. Trong khi Viên Vệ Quốc thoải mái vắt chân chữ ngũ thì lão đương gia lại vô thức khoanh hai tay trước ngực, một hành động đầy tính phòng bị.

Mắt đối mắt một lúc lâu, lão đương gia mới chầm chậm cất lời: “Khách nửa đêm nửa hôm ghé thăm, này trà…”

Viên Vệ Quốc trực tiếp cắt ngang: “Đương gia không cần khách sáo, trà lúc nào uống chả được. Giờ chúng ta cứ bàn xem nên đối phó Chu Thất thúc thế nào trước đi đã.”

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    90

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!