Chương 278: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Giữ con bỏ mẹ

Phiên bản dịch 9090 chữ

Lão đương gia chồm qua, nhanh như cắt vồ lấy yết hầu của Viên Vệ Quốc, trầm giọng đe doạ: “Ngươi là kẻ nào mà dám có ý nghĩ ngông cuồng với Thất thúc của Chu gia chúng ta?”

Viên Vệ Quốc vẫn thẳng lưng đường hoàng, chẳng chút sợ hãi: “Đương gia, nếu ông có một chút thông minh thì hẳn nên biết đây chính là thời cơ tốt nhất. Và có lẽ Chu Thất thúc cũng rất rõ điều này. Nếu tôi đoán không lầm thì lão ta đã sắp xếp tai mắt ở bên cạnh ông, theo dõi nhất cử nhất động của ông, hàng ngày đều báo cáo tình hình ở Thượng Dương cho lão nên về cơ bản ông không có cơ hội động thủ. Nhưng nếu kết hợp với một người ngoài như tôi thì khác. Chúng ta nội ứng ngoại hợp. Tôi từ ngoài xông vào gây nhiễu loạn người của lão, ông ở trong này giả bộ một chút thế là thành công thôi. Chẳng hay đương gia cảm thấy cách này thế nào?”

Không thể phủ nhận từng câu từng lời của Viên Vệ Quốc như thể đi guốc trong bụng ông ta.

Lão do dự cân nhắc một hồi rồi quyết định buông tay, bình tĩnh ngồi xuống cùng thương thảo: “Nếu cậu đã dám tới tận đây đưa ra yêu cầu hợp tác thì chắc cũng biết con người tôi rất khó tin tưởng kẻ khác. Nếu cậu thực sự muốn kết đồng minh thì hẳn nên đưa ra thành ý và bằng chứng để khiến tôi tin tưởng đồng thời không thể từ chối.”

“Đương gia yên tâm, nếu tôi đã dám đơn thương độc mã tới đây tức là tôi đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi. Ngài, không thể không đồng ý!” Viên Vệ Quốc khẽ cười, rút một tấm lệnh bài từ trong lồng ngực, đưa qua.

Lão đương gia hồ nghi, duỗi tay nhận lấy.

Chỉ với ánh mắt đầu tiên, lão đã nhận ra đồ vật quen thuộc. Ông ấy siết chặt tấm lệnh bài trong tay, híp mắt quan sát Viên Vệ Quốc từ đầu xuống chân: “Cậu…cậu là con trai của chú ấy?”

“Dù tôi có hận ông ta cỡ nào thì cũng không mang dòng máu của mình ra đùa giỡn”, Viên Vệ Quốc đứng dậy, từ từ tiến tới trước mặt lão đương gia, ghé sát tai thì thầm: “Ông ấy chết như thế nào, đương gia có biết không?”

Lão đương gia chấn động, cả người cứng đơ, sắc mặt nghiêm trọng.

Đáy mắt Viên Vệ Quốc vụt qua tia châm biếm: “Ồ, thì ra cũng biết à? Đã vậy hẳn đương gia cũng rõ kết cục của bản thân mình rồi. Nếu còn chần chờ không hành động thì sớm muộn gì lão già kia cũng động thủ thôi. Sống hay chết, phải xem bản thân có đủ bản lĩnh vùng lên giành quyền chủ động hay không?”

Lão đương gia lâm vào trầm mặc, một lúc sau mới nặng nề ngước mi, trầm giọng hỏi: “Cậu muốn báo thù cho chú ấy?”

“Không! Tôi báo thù cho mẹ tôi!” Viên Vệ Quốc rũ mắt nghịch ngón tay mình, “tôi biết bỏ mẹ giữ con là mệnh lệnh của Chu Thất thúc, không phải là của ông ta. Và tôi cũng biết không phải chỉ mình tôi mất mẹ…”

“Còn có tôi nữa…”

Bất thình lình, một giọng trầm khàn vọng ra từ đằng sau lưng. Lão đương gia kinh hãi, vội vàng quay ngoắt đầu lại, chỉ thấy một bóng người lững thững bước ra từ bóng đêm. Hắn mặc y phục đen, khoác áo choàng đen, cả người như tệp vào đêm đen thần bí.

“Ngươi là ai?” Lão đương gia gần như ngừng thở. Không thể tưởng tượng còn có một người đứng sau lưng lâu như vậy mà mình hoàn toàn không hề hay biết gì. Lợi hại, quả là cao thủ lợi hại!

Viên Vệ Quốc nhàn nhạt cất lời: “Đó là em trai tôi.”

“Cái gì? Là Thương Phong?” Lão đương gia đi hết từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.

Trong khi đó Thương Phong vô cùng bất mãn vì bị Viên Vệ Quốc cướp mất lời thoại. Hắn hậm hực tự giới thiệu lại tên mình: “Thương Phong.”

Lão đương gia sửng sốt tột độ. Ông biết đứa nhỏ này, thậm chí còn từng gặp qua nó rồi. Mẹ của Thương Phong là người hầu của em họ ông ấy. Trong một lần say sưa bí tỉ, chú ấy mượn rượu làm càn nên đã có Thương Phong.

Trong trí nhớ của ông, em họ rất thương đứa bé này, ưu ái hơn hẳn những đứa con rơi con vãi ở bên ngoài. Chẳng qua thân phận của mẹ thằng bé thấp kém nên nó không được thừa nhận, cùng lắm bị coi là kết quả của những dịp phong hoa tuyết nguyệt, giống như rất nhiều những đứa con khác ngoài kia mà thôi.

Như thường lệ, Chu Thất thúc hạ lệnh giữ con bỏ mẹ. Và ngay sau đó Thương Phong cũng biến mất không rõ tung tích. Cái tên Thương Phong cũng là mẹ nó đặt cho, những mong nó có thể ăn no mặc ấm, bình yên sống hết một đời.

Ngược lại, Thương Phong chẳng hề có chút ấn tượng nào với lão đương gia. Trong ký ức của nó chỉ có duy nhất hình ảnh mẹ thoi thóp nằm trong vũng máu, nhưng vẫn cố hương về phía góc tối mấp máy môi giục nó: “Mau chạy đi!”

Lão đương gia nuốt mọi thắc mắc xuống bụng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Hai cậu muốn hợp tác thế nào?”

===

Mấy ngày nay thực sự là địa ngục của Chu Thất thúc, dù lão đã nhập viện nhưng ác mộng vẫn tới hằng đêm, mang theo những khuôn mặt và những sự kiện xưa cũ. Chỉ có một thay đổi nhỏ là không còn đau đầu nữa.

“Thưa Thất thúc, phía nhà tổ vẫn rất yên ắng, không hề xảy ra chuyện gì bất thường”.

Ngay khi nhận được tin tình báo, Chu quản gia lập tức đi vào thông báo ngay. Bởi dù có là nửa đêm thì lão Thất thúc cũng không dám ngủ, hai con ngươi đỏ quạch, quầng mắt thâm đen nhưng vẫn cố mở thao láo, không dám nhắm lại nghỉ ngơi dù chỉ một giây.

“Càng yên ắng thì càng bất thường. Truyền lệnh xuống, nhìn chằm chằm nó cho ta, xem nó đi đâu, tiếp xúc với những ai, nói những lời gì. Tất cả phải báo lại hết. Hừ, thằng đó lòng tham không đủ rắn nuốt voi, không phải là dạng yên phận đâu!”

“Dạ vâng, thưa Thất thúc”, Chu quản gia lễ phép vâng dạ rồi lại lo lắng nhìn về phía tủ thuốc đầu giường, định thử khuyên vài câu: “Thất thúc, bác sĩ có kê đơn, hay ngài thử uống xem có thuyên giảm chút nào không?”

Bác sĩ nói Chu Thất thúc suy nghĩ quá độ, tâm trạng căng thẳng nặng nề trong thời gian dài dẫn tới chứng mất ngủ. Họ có kê thuốc an thần nhưng Chu Thất thúc không dám uống, phần vì đa nghi sợ người khác hãm hại, phần vì sợ gặp ác mộng nên không dám ngủ say.

Bình thường khi ngủ lão ta luôn giữ ba phần tỉnh táo, chỉ cần xung quanh có động tĩnh gì là bật dậy ngay. Giờ mà uống cái loại thuốc này vào thì khác gì uống thuốc mê, lỡ ai kề dao lên cổ cũng không biết ấy chứ. Thôi thôi, lão thà không uống còn hơn.

Nhưng từ hôm vào viện tới giờ, số thời gian Chu Thất thúc chợp mắt chỉ tính trên đầu ngón tay. Cả thể xác lẫn tinh thần đều tiều tuỵ, khiến người khác không khỏi lo lắng. Dù vậy lão vẫn cứng đầu cứng cổ đến cùng: “Không uống. Nếu ta uống cái đó khác nào tạo cơ hội cho kẻ xấu ra tay.”

Dừng một nhịp, lão thở dài trầm ngâm: “Ban nãy ngươi có biết ta trông thấy ai không?”

“Ai cơ ạ?” Chu quản gia biết dạo gần đây chủ nhân luôn trong tình trạng căng thẳng hoảng hốt vì gặp ác mộng, nhưng cụ thể mơ thấy cái gì thì ông ấy không rõ lắm.

Chu Thất thúc nâng mi, nhìn thẳng vào mắt thuộc hạ, rành rọt nói từng chữ: “Ta mơ thấy vợ và con của Bát đệ.”

“Tất cả chỉ là mơ thôi, Thất thúc, ngài nghỉ ngơi đi”, Chu quản gia vẫn giữ thái độ quan tâm ân cần như mọi khi, không hề có một chút biểu cảm khác thường nào.

Chu Thất thúc yên lặng quan sát rất lâu, cho tới khi sự hoài nghi dần dần tiêu tán, lão mới mệt mỏi lắc đầu. Đúng là điên rồi, sao lại lầm tưởng thành người khác cơ chứ.

Ánh mắt lão tan rã như đang nhớ về một ai đó, cuối cùng lão khe khẽ thở dài, nhắm nghiền mắt lại, miệng lẩm nhẩm tự nhủ: “Ta không hối hận.”

Nếu không nhờ cuốn bí thuật kia thì lão đã sớm chết từ lâu rồi, sao có thể sống được tới tận ngày hôm nay. Lão không hối hận, tuyệt đối không hối hận!

Chu quản gia cần mẫn túc trực bên giường bệnh. Thẳng tới khi có tiếng gõ cửa vang lên, ông ấy mới đứng dậy đi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa phòng khép lại một lần nữa, Chu Thất thúc nằm trên giường bệnh cũng mở bừng đôi mắt đỏ ngầu, vẩn đục. Lão mệt mỏi nửa ngồi nửa nằm dựa vào đầu giường, mông lung nhìn vào khoảng không vô định.

“Thất thúc!”

Một âm thanh mỏng nhẹ từ phía ngoài cửa sổ theo gió bay vào.

“Ai?” Chu Thất thúc quay đầu, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động.

“Thất thúc!” Lần này tiếng kêu rõ hơn, nghe ra giọng phụ nữ nhưng âm thanh rất khàn lại khô ráp như thể đã lâu rồi không mở miệng nói chuyện.

Chu Thất thúc không nhịn được mà nhớ tới khoảng thời gian trước khi chết của Bát đệ tức. Vì để tra khảo tung tích của Bát đệ, Chu Thất thúc đã ra lệnh nhốt vợ cùng con Bát đệ vào hai phòng giam sâu và tối nhất trong địa lao. Đã thế còn hạ lệnh nghiêm cấm không ai được phép tới thăm, đưa đồ ăn hoặc nói chuyện.

Sinh thời, Bát đệ tức là một người phụ nữ hoạt bát, nhanh nhẹn. Dù là trước hay sau khi kết hôn thì cô ấy luôn luôn vui vẻ, yêu đời. Song nhìn cái bộ dáng tràn đầy sức sống kia khiến Chu Thất thúc rất gai mắt vì phu nhân của lão đã không còn. Nếu giả dụ phu nhân còn sống, con của lão còn sống thì lão cũng có một gia đình vui vẻ đầm ấm như Bát đệ.

Vì muốn xua đuổi hình ảnh rầu rĩ, oán hận của vợ ra khỏi đầu cộng thêm ghen ghét, đố kỵ nên Chu Thất thúc đã giam em dâu suốt nửa tháng liên tiếp. Trong khoảng thời gian ấy, lão ta chỉ cho phép một người câm tới đưa nước.

Có lẽ vì bị nhốt quá lâu không được nhìn thấy ánh sáng, không được ăn uống cũng không được nói chuyện nên khi thấy có người tiến lại gần, Bát đệ tức đã bật thốt hai chữ “Thất thúc”, cũng với giọng nói trầm khàn và khô ráp giống hệt với chất giọng lão vừa nghe thấy.

Hoảng loạn, Chu Thất thúc xốc chăn, chạy chân trần ra cửa sổ. Lão vươn tay chạm lên bức màn trắng nhưng chần chờ không dám mở ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    122

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!