Chương 27: [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư

Tình thân diệu kỳ!

Phiên bản dịch 33552 chữ

Thoáng chốc cả khu vực ồn ào như cái chợ vỡ, ai cũng cố hét lên thật to khiến âm nọ chồng lên âm kia, cuối cùng chẳng thể nghe được trọn vẹn một câu nào.

Đứng ở vị trí trung tâm, lỗ tai Văn Trạch Tài như muốn nổ tung. Đang lúc luống cuống không biết phải giải quyết thế nào thì may quá, ông anh vợ đã có mặt đây rồi.

Điền Kiến Quốc mạnh mẽ lôi cậu em rể ra phía sau lưng che chắn, sau đó mới nghiêm mặt nói với đám đông đang nhốn nha nhốn nháo: “Ô hay cái ông Lý này buồn cười nhỉ, giờ là thời buổi nào rồi mà còn ôm cái tư tưởng trọng nam kinh nữ cũ rích thế hả? Đẻ con trai thì sao mà con gái thì sao? Ông không biết xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng, phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời à? Con nào mà chả là con, cứ có thai là đẻ thôi, cần gì hỏi nhiều?! Còn cậu này nữa, rõ ràng mẹ cậu đã qua đời nửa năm rồi thế mà vẫn hỏi sống tới khi nào là sao, định giỡn mặt hả? Rồi cái nhà anh kia, không chịu chăm chỉ làm ăn đi, ở đó mà đòi tính khi nào giàu. Nếu ai cũng tính ra được thì mọi người giàu hết rồi, chẳng cần phải vất vả kiếm ăn từng bữa. Thôi, bà con giải tán về nhà ăn cơm đi, đừng túm tụm ở đây nữa, mau lên!”

Trong khi Điền Kiến Quốc bận rộn răn dạy cũng như khuyên nhủ từng người một thì Văn Trạch Tài chỉ biết đứng bên cạnh, sờ sờ cánh mũi, ngoan ngoãn lắng nghe.

Vì Điền Kiến Quốc đưa ra những lí lẽ quá thuyết phục, không thể bác bỏ hay cãi lại nên tất cả mọi người đều gãi đầu gãi tai xấu hổ ngượng ngùng, không dám náo loạn như ban nãy.

Thấy bầu không khí đã yên tĩnh trở lại, để tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, Văn Trạch Tài lập tức tiếp lời anh vợ: “Chẳng qua số tôi may mắn nên có thể nhìn thấy nhiều điều hơn mọi người. Tuy nhiên bà con cũng biết rồi đấy, thiên cơ bất khả lộ. Có rất nhiều chuyện tôi chỉ có thể gợi ý chút chút, không được phép nói ra toàn bộ. Hơn nữa biết nhiều quá cũng không có lợi cho mọi người đâu, ngược lại còn rước về tai hoạ đấy.”

Mặc dù hiện giờ xã hội đã thoáng hơn, các chính sách không còn gắt gao như trước, nhưng Văn Trạch Tài vẫn phải đề phòng bất trắc. Anh không hề muốn đưa bản thân lên vị trí nổi bật vì “cây cao thì đón gió lớn”, nhỡ đâu bị Hồng vệ binh chú ý thì phiền phức lắm.

Nghe được câu này, sắc mặt Điền Kiến Quốc mới hoà hoãn chút đỉnh. May quá, Văn Trạch Tài vẫn biết tiến lui hợp lý chứ anh sợ nhất cậu ấy vì một phút đắc ý mà gióng trống khua chiêng nhận lời coi bói vô tội vạ rồi cuối cùng lại tự rước hoạ vào thân.

Cứ tưởng mọi việc sẽ dừng lại tại đây thì bất ngờ có một cánh tay giơ lên khỏi đám đông, đi kèm với đó là giọng đàn ông ngập ngừng: “Cái đấy…không phải tôi hỏi cho mẹ ruột mà là mẹ vợ. Đích xác mẹ ruột tôi đã mất nhưng mẹ vợ tôi vẫn còn sống mà. Tôi…tôi muốn nhờ anh xem giúp cho bà ấy.”

Văn Trạch Tài: ….

Điền Kiến Quốc á khẩu không biết nói gì cho phải nên đành đánh mắt nhìn trời nhìn đất làm lơ…

Sau một hồi vất vả, cuối cùng đám đông cũng chịu giải tán. Văn Trạch Tài liền đi theo Điền Kiến Quốc về Điền gia bởi vợ con anh cũng đang đợi ở đó.

Trên đường, Văn Trạch Tài chạm mặt rất nhiều thôn dân nhưng hiển nhiên thái độ hiện giờ của họ đã khác xưa hoàn toàn. Lúc này đây đã không còn những ánh nhìn chán ghét, khinh khỉnh và coi thường nữa mà thay vào đó là những nụ cười hết sức hoà nhã, thân thiện. Tuy nhiên khi bóng anh vừa khuất dạng, là họ sẽ ngay lập túc chụm đầu vào nhau, xì xầm to nhỏ.

Suốt cả quãng đường, hai anh em cứ sóng vai song hành nhưng không ai nói với ai câu nào bởi Điền Kiến Quốc thuộc tuýp đàn ông kiệm lời còn Văn Trạch tài thì chẳng thể tìm ra đề tài chung để giao tiếp. Mãi sau, anh mới dè dặt bắt chuyện: “Bà Tả gặp được con trai rồi hả anh?”

Chỉ chờ có vậy, Điền Kiến Quốc đáp lời ngay: “Ừ, gặp rồi. Lúc anh Tả Thành Tài xuất hiện, bà Tả xúc động lắm. Có lẽ quá nhiều cảm xúc ập đến cùng lúc nên bà lăn đùng ra ngất xỉu. Cũng may không sao hết, mới từ trạm y tế về rồi.”

Văn Trạch Tài hỏi thêm: “Tả Thành Tài là tên người con trai thứ ba ạ?”

“Ừ, đúng thế” Điền Kiến Quốc gật đầu xác nhận rồi bổ sung thêm: “Nhưng giờ anh ấy đổi tên thành Mã Trung Nguyện, thấy bảo là cha nuôi đặt cho. Hiện tại giữ chức Bí thư huyện uỷ. Phải công nhận cái tên cha sinh mẹ đẻ linh ứng thật, Thành Tài quả nhiên là thành tài.”

Văn Trạch Tài gật gù tán thành, bình thường mấy ông cán bộ thôn, cán bộ xã đã oai phong lắm rồi đằng này làm hẳn Bí thư huyện uỷ mới ghê chứ. Chà, quyền cao chức trọng lắm đấy, không đùa được đâu.

Vừa đi vừa nói, nhoáng cái đã tới lối rẽ vào Điền gia, Điền Kiến Quốc tăng tốc tiến vào nhà kho, dùng sức khiêng lên một bó củi to đùng sau đó đánh mắt ý bảo Văn Trạch Tài đi trước đi, anh sẽ theo sau.

Vốn dĩ Văn Trạch Tài định tiến lên hỗ trợ một tay nhưng ai ngờ lại bị ông anh rể khinh thường không có sức lực. Ờ, không cần thì thôi vậy, Văn Trạch Tài nhún vai, nhẹ nhàng đi thẳng vào sân Điền gia.

Lúc này, bà Điền cùng Điền Tú Phương và Ngô Mai đang lúi húi nấu nấu nướng nướng dưới bếp, còn Hiểu Hiểu với hai anh em Đại béo thì đang hí hoáy cắn hạt dưa trên nhà chính.

Thấy cha về, Hiểu Hiểu hớn hở hô to: “Cha!”

Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười, gật đầu chào lại con gái. Vô tình liếc thấy gói hạt dưa đặt trên bàn trà, anh không khỏi bất ngờ, ồ, hạt dưa hiệu Thái Dương cơ à?! Loại này trên trấn không bày bán, chắc hẳn Mã Trung Nguyện mang từ huyện thành về đây mà.

Vừa nghe tiếng con gái nhí nhéo gọi cha, Điền Tú Phương lật đật chui ra khỏi bếp. Cô bước nhanh tới bên cạnh chồng, bối rồi móc túi lấy ra năm tờ tiền có mệnh giá mười đồng rồi khó xử hỏi: “Anh ơi, cái này Bí thư Mã đưa, em từ chối thế nào cũng không được, giờ phải làm sao hả anh?”

Văn Trạch Tài cười trấn an vợ: “Không sao, lát anh đem trả lại là được.”

Bữa hôm xem bói cho bà Tả, anh đã thu phí rồi. Vả lại theo quy củ của Văn gia, thầy tướng số sẽ chỉ thu tiền mặt của đương số tức là người trực tiếp tìm tới xem bói và phải ngay tại thời điểm gieo quẻ. Còn lại sau đó, tuyệt đối không được phép thu thêm bất cứ khoản tiền nào khác, dù là một cắc cũng không.

Nghe chồng nói vậy, Điền Tú Phương mới yên tâm nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Giờ thì tốt rồi, mọi chuyện đúng như những gì anh đoán.”

Cuối cùng thì mấy lời dị nghị vô căn cứ cũng giảm bớt được hơn phân nửa.

Chứng kiến bộ dáng thả lỏng của vợ, Văn Trạch Tài cảm thấy ấm áp vô cùng, anh nhẹ nhàng an ủi: “Em đừng lo lắng, anh hiểu rõ mình đang làm gì mà.”

Lo lắng?

Điền Tú Phương mất tự nhiên, lúng túng cúi gằm mặt. Cô lo lắng cho anh thật ư? Bắt đầu từ khi nào nhỉ? Rõ ràng trước nay cô chỉ nơm nớp lo sợ những trận đòn thừa sống thiếu chết hay những tiếng lăng mạ tục tĩu có thể giáng xuống đầu hai mẹ con bất cứ lúc nào. Vậy mà giờ đây nỗi sợ ấy đã dần bị thay thế từ khi nào mà chính bản thân cô cũng không hề hay biết? Có lẽ là kể từ thời điểm Trạch Tài chính thức thay đổi chăng?!

Phát hiện bầu không khí có phần hơi gương gạo, Văn Trạch Tài nhanh trí đánh lái sang chuyện khác: “Ủa, cha đâu rồi em?”

Nhanh chóng thu lại vẻ ngượng ngùng, Điền Tú Phương ngẩng đầu bình tĩnh đáp: “À, cha sang nhà bà Tả nói chuyện với Bí thư Mã rồi anh ạ.”

Khó khăn lắm mới có dịp quan lớn về thôn, thân là đội trưởng đội sản xuất, tất nhiên Điền đội trưởng phải tranh thủ cơ hội đòi lại công lý cho thôn mình chứ.

Nói ra cũng thật là phiền phức, vốn dĩ lãnh đạo phía trên đã đồng ý với đề xuất tu chỉnh lại đoạn đường từ thôn lên trấn, cho phép rải một lớp đá dăm phủ lên con đường đất lầy lội, bẩn thỉu bao năm nay để giúp người dân di chuyển dễ dàng hơn, chạy xe đạp sẽ không bị xóc nảy, mà trời mưa cũng không phải gặp cảnh trơn trượt, khó đi.

Từ khi có quyết định, bà con mừng lắm, cứ thấp thỏm trông đứng trông ngồi nhưng đợi mãi vẫn chưa có kinh phí để khởi công. Kỳ thực tài chính đã được rót xuống rồi đấy chứ tuy nhiên lại bị chặn đứng ở đầu thị trấn. Chẳng hiểu họ giữ tiền vì lý do gì, Điền đội trưởng đã đi đi lại lại rất nhiều lần, gặp gỡ rất nhiều ban ngành nhưng câu trả lời lúc nào cũng chỉ có một đó chính là “chờ xem xét”. Đợi, đợi nữa, đợi mãi, đến nay cũng đã hai năm rồi mà vẫn chưa có kết quả cuối cùng.

Dân đen thấp cổ bé họng, gọi trời không thấu, gọi đất chẳng nghe. May thay lần này có Bí thư huyện uỷ xuống nông thôn khảo sát thế là Điền đội trưởng tận lực trình bày nỗi lòng, mong sao sự việc sớm được giải quyết để bà con thôn mình đi đứng đỡ vất vả hơn.

Phải đến gần giờ cơm Điền đội trưởng mới trở về nhà. Và hôm nay sắc mặt ông vui vẻ, rạng rỡ khác hẳn ngày thường. Vừa nhìn là biết gặp được chuyện vui rồi.

Điền Kiến Quốc chạy ra tận cổng, khấp khởi hỏi: “Cha, tình hình thế nào?”

Còn Văn Trạch Tài thì nhanh tay lẹ mắt dọn chỗ ngồi cho cha vợ. Điền đội trưởng thuận thế ngồi xuống ghế, hơi híp mắt rít vài hơi thuốc để lấy lại bình tĩnh sau đó mới từ từ cất lời nhưng trong thanh âm vẫn nghe rõ sự hưng phấn: “Bí thư Mã bảo sẽ hết sức để ý chuyện này. Nếu quả thực kinh phí đã rót xuống mà trên trấn không chấp hành, cố tình giam tiền lại, làm khó làm dễ người dân thì lãnh đạo huyện sẽ tiến hành điều tra. Một khi phát hiện sai sót, những người liên quan nhất định phải chịu trách nhiệm. Haha, phen này khối kẻ sẽ gặp xui đây!”

Điền Kiến Quốc vỗ đùi đen đét, phấn khích reo lên: “Phải thế chứ! Quá tốt rồi, quá tốt rồi, hahaha!”

Điền đội trưởng tươi cười gật đầu phụ hoạ: “Đúng đúng, quá tốt rồi!”

Nói đoạn ông nhìn sang phía Văn Trạch Tài nãy giờ vẫn lẳng lặng ngồi nghe: “Lần này con đoán đúng đấy. Sắp tới đây Bí thư Mã sẽ đón thím Tả lên huyện thành phụng dưỡng. Vậy là quả thực cuối đời thím ấy có hậu phúc thật rồi!”

Tuy lúc đầu vì quá bất ngờ nên đã ngất lịm đi nhưng sau khi tỉnh lại thím Tả như được hồi sinh, các giác quan trong cơ thể cùng lúc được đánh thức, thím vui vẻ nói cười liên tục, không còn cái bộ dáng điên điên khùng khùng, u uất, buồn rầu của trước đây nữa, thậm chí cái lưng còng cơ hồ cũng thẳng lên không ít. Đúng là không gì hữu hiệu bằng liều thuốc tinh thần, chỉ cần đạt thành tâm nguyện, giải toả được khúc mắc là tâm tình sẽ sảng khoái, con người sẽ vui khoẻ lên ngay.

Trong lúc mấy cha con đang nói chuyện thì bà Điền đi vào, vừa hay nghe được câu này, bà liền sáp lại tò mò hỏi chồng: “Ông này, ông nói xem tại sao lâu như vậy Bí thứ Mã mới tìm về nhỉ? Sao không về sớm sớm chút có phải tốt hơn không?”

Điền đội trưởng buông điếu thuốc, từ tốn nói lại những điều mình đã nghe được: “Chuyện là lúc được cảnh sát giải cứu khỏi tay bọn buôn người, cậu ấy bị sốt rất cao. Đến lúc tỉnh lại thì thần trí mơ mơ hồ hồ, không còn nhớ bất cứ điều gì nữa. Nếu không phải mấy năm nay vẫn luôn mơ thấy chú Tả thì chưa chắc cậu ấy đã tìm về được ấy chứ.”

Bà Điền đột nhiên dâng trào cảm xúc: “Mô Phật, chắc là chú Tả không nỡ nhìn thím Tả một thân một mình chịu khổ đây mà.”

“Đừng ăn nói linh tinh!” Ông Điền sẵng giọng cắt ngang lời vợ vì sợ nhỡ đâu người khác nghe được rồi lại đi đơm đặt lung tung, thế nhưng giọng nói của ông không nghiêm nghị như thường ngày bởi chính bản thân ông cũng nghĩ như vậy, chắc là chủ Tả linh thiêng, đã đưa đường chỉ lối đây mà!

Đang nói thì bị quát giật nảy cả mình, bà Điền xụ mặt tỏ ý không vui. Thấy vậy, Văn Trạch Tài lập tức đỡ lời: “Mà sao Bí thư Mã lại biết mà tìm đến thôn mình hả cha?”

Ông Điền liền giải thích: “Tuy cậu ấy quên sạch mọi thứ nhưng may vẫn giữ được khẩu âm. Mặc dù không mấy chắc chắn nhưng Mã gia, cũng chính là cha nuôi cậu ấy cũng lờ mờ khoanh vùng vài khu vực. Vừa hay đợt này được phân xuống vùng chúng ta công tác thế nên Mã gia liền bảo cứ thử đi xung quanh dò hỏi xem sao, biết đâu lại tìm được manh mối gì. Và trấn chúng ta là nơi đầu tiên Mã Trung Nguyện tìm đến.”

Sau khi nghe ông Điền nói xong, dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều phải ồ lên kinh ngạc, thậm chí Văn Trạch Tài - người luôn bình thản trước vạn vật cũng không thể không cảm khái một tiếng “tình thân thật kỳ diệu”.

Rất nhanh, cuộc nói chuyện kết thúc nhường chỗ cho bữa cơm chiều. Người lớn, trẻ nhỏ mau chóng quây quần quanh mâm cơm. Rõ ràng vẫn là những món ăn giản dị thường ngày nhưng sao hôm nay lại đặc biệt thơm ngon đến vậy?! Có lẽ vì gặp được chuyện vui, tâm lý thoải mái nên ăn gì cũng ngon miệng đây mà!

Cơm nước xong xuôi, Văn Trạch Tài đưa vợ con về nhà nghỉ ngơi.

Hiểu Hiểu hiếu động thoăn thoắt chạy phía trước, vừa chạy vừa cười khúc kha khúc khích, vui vẻ cực kỳ. Còn hai vợ chồng Điền Tú Phương sóng đôi đi ở phía sau, chốc chốc cô lại phải lên tiếng nhắc nhở con chú ý nhìn đường, kẻo té ngã.

Bỗng nhiên lòng Văn Trạch Tài dâng trào một cảm xúc kỳ lạ vô cùng, cái loại cảm giác này rất khó tả, có một chút lâng lâng, có một chút bình yên, thoải mái…Tóm lại là một thứ cảm giác gì đó thuộc về hạnh phúc gia đình mà kiếp trước anh chưa có cơ hội trải nghiệm.

Bình thường sẽ có Hiểu Hiểu đi ở giữa, líu la líu lo nói hết chuyện nọ đến chuyện kia. Hôm nay lại chỉ có hai vợ chồng đi bên cạnh nhau nên nhất thời bầu không khí trở nên ngượng ngùng, gượng gạo.

Tính cách Điền Tú Phương khá giống Điền Kiến Quốc, cả hai anh em đều thuộc nhóm kiệm lời, ít nói. Nếu đối phương không chủ động tìm đề tài thì họ có thể im lặng suốt cả quãng đường luôn. Vậy nên vẫn như mọi lần, Văn Trạch Tài lại là người lên tiếng trước. Anh hỏi vợ: “Vừa rồi chị dâu nói gì với em thế?”

Rõ ràng trước khi hai vợ chồng rời khỏi Điền gia, anh tận mắt trông thấy Ngô Mai kéo vợ anh vào một góc nhỏ to thì thầm cái gì đó.

Nhờ chồng nhắc, Điền Tú Phương mới chợt nhớ ra chuyện vừa rồi, bất giác hai má cô hồng hồng, do dự tới lui không biết nên mở lời ra sao.

Thấy vợ cứ chần chờ tính nói rồi lại thôi, Văn Trạch Tài mỉm cười khích lệ: “Có việc gì em cứ thoải mái nói đi. Anh sẽ không nổi giận, cũng sẽ không la lối mắng chửi nữa đâu. Giờ anh đã không phải là Văn Trạch Tài của ngày xưa nữa rồi!”

Điền Tú Phương thoáng sửng sốt, bước chân cũng lỡ mất một nhịp, cô tròn mắt quay sang nhìn chồng như thể không dám tin vào những gì mình vừa nghe được. Tận tới khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của anh, cô mới khe khẽ lên tiếng: “Chị cả muốn nhờ em hỏi anh xem đứa bé trong bụng chị ấy là nam hay nữ.”

À, tưởng gì hoá ra là chuyện này, Văn Trạch Tài không trả lời thẳng mà nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Thế chị ấy hy vọng là con trai hay con gái.”

“Con gái!” Điền Tú Phương nhoẻn miệng cười: “Chị ấy bảo đẻ nhiều con trai chỉ tổ gây gổ đánh nhau cả ngày, ít nhất phải có một đứa em gái ở giữa điều tiết mấy thằng nhóc nghịch ngợm đó.”

Văn Trạch Tài khẽ cười, cái cô Ngô Mai này xem ra cũng thú vị đấy chứ!

Anh nói: “Em bảo chị ấy cứ yên tâm, cung con cái của chị ấy đã chỉ rõ đời này sẽ sinh đủ nếp đủ tẻ. Với lại không chỉ có mấy đứa vậy đâu, sau này con trai, con gái còn nhiều nữa, tha hồ mà nuôi.”

Điền Tú Phương hết hồn há hốc miệng: “Trời đất, còn đẻ nữa cơ á?”

“Em không cần hâm mộ, sau này chúng mình cũng có.” Văn Trạch Tài nói nhẹ tựa lông hồng nhưng vào tai Điền Tú Phương lại như sấm sét giữa trời quang. Cô ngượng chín mặt, bẽn lẽn cắn cắn môi không thốt nên lời, còn hai bàn tay thì gắt gao siết lấy nhau hòng giấu đi sự luống cuống của bản thân. Nhưng có một điều cô không biết bộ dáng bẽn lẽn của cô lúc này trông đáng yêu vô cùng, bờ môi vốn đã đỏ mọng giờ lại càng tăng thêm phần quyến rũ…

Tức thì, Văn Trạch Tài tiến sát lại gần, nhanh như cắt chộp lấy bàn tay mảnh khảnh, nhỏ nhắn kia.

Điền Tú Phương giật bắn mình, hốt hoảng tính rụt về nhưng có cố gắng thế nào cũng không thể thắng được sức lực của anh. Cuối cùng cô đành phải để yên cho anh nắm.

Lúc này mặt trời chênh chếch ngả bóng về Tây, ở phía xa xa kia đường chân trời rực lên sắc đỏ hoàng hôn đẹp đến nao lòng. Còn ở trên con đường làng quanh co, ngoằn ngoèo, hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc đi bên nhau như tô điểm cho cảnh sắc ráng chiều thêm thơ mộng và lãng mạn.

Cũng may đây đang là giờ cơm, người người nhà nhà bận rộn cơm nước giặt giũ nên không sợ bị ai phát hiện, chứ nếu không chắc Điền Tú Phương xấu hổ chết mất.

Về tới đầu ngõ dẫn vào nhà mình, vì đường đi quá hẹp nên Văn Trạch Tài buộc lòng phải thả tay vợ ra. Chợt nhớ tới điều gì đó, anh liền thò tay vào túi móc ra một đồng tiền đưa cho vợ: “Cuối cùng thì quản lý Vương cũng tin lời anh rồi. Hôm nay anh ấy nhờ xem một quẻ. Đây là tiền phí, em giữ lên đi. Từ giờ về sau nhà mình phân công thế này, anh chịu trách nhiệm kiếm tiền còn em phụ trách quản tiền nhé.”

Điền Tú Phương chẳng kịp nhìn xem tờ tiền mệnh giá bao nhiêu bởi cô đang bị hút vào ánh mắt biết cười và giọng nói trầm ấm của anh. Hơn nữa vì đứng quá gần nên cô còn cảm nhận được cả hơi thở đậm mùi nam tính nữa, thoắt cái hai má Điền Tú Phương nóng bừng. Cô lí nhí “Vâng” một tiếng rồi luýnh quýnh rút chìa khoá mở cổng.

Cả nhà vừa mới bước vào trong sân, chưa kịp múc nước rửa mặt rửa mũi thì chẳng biết từ đâu Triệu Đại Phi và Lý Đại Thuận chạy xồng xộc đến.

Lý Đại Thuận cười như địa chủ được mùa: “Sau khi nghe tin con trai bà Tả quay trở về, mẹ tôi mừng như điên luôn. Bà bảo Văn thanh niên trí thức đã tính đúng cho bà Tả thì quẻ của tôi cũng không lệch đi đâu được. Bữa anh nói trong vòng ba tháng tôi sẽ có vợ đúng không? Giờ đã qua hơn một tháng rồi tức là chỉ còn hơn tháng nữa thôi là vợ tương lai của tôi sẽ xuất hiện. Muahaha! Lý Đại Thuận này sắp thoát kiếp ế, sắp lên đời trở thành đàn ông có vợ rồi!”

Tưởng tượng tới viễn cảnh tối tối được ôm cô vợ thơm tho và mềm mại trong tay, Lý Đại Thuận không nén được kích động, phá lên cười ha hả. Ôi, bao nhiêu năm ngủ một mình chán ngắt, cuối cùng cuộc sống này cũng chịu nở hoa rồi! Hura!

Bất chợt nghĩ tới mấy khung cảnh yêu đương thân mật, sắc mặt Lý Đại Thuận tự dưng ửng hồng, khiến hai khán giả bất đắc dĩ là Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi suýt ói.

Phát hiện ra ánh mắt ghét bỏ của hai người bọn họ, Lý Đại Thuận nhướng mày trừng mắt: “Sao sao, tôi lấy vợ các anh ghen à?!”

Triệu Đại Phi hừ hừ, liên tục xoa hai cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt: “Gớm quá đi! Chuyện riêng tư thì đem về nhà nghĩ một mình đi, mắc gì mang ra đây diễn hả? Tuy anh Văn đã có vợ nhưng tôi vẫn độc thân nha, ít nhiều gì anh cũng phải nghĩ tới cảm giác của một thằng trai tân như tôi chứ!”

Dứt lời Triệu Đại Phi xụ mặt bĩu môi, trông chả khác nào thằng nhóc tủi thân vì không được ai yêu thương, chăm sóc!

Ơ dỗi rồi à, đàn ông đàn ang gì mà chơi trò dỗi, Lý Đại Thuận liền nháy mắt với Văn Trạch Tài: “Hay là anh coi cho Đại Phi một quẻ đi, xem tình duyên của nó khi nào tới?”

Thế nhưng Văn Trạch Tài chưa kịp mở lời, Triệu Đại Phi đã giãy nảy như đỉa phải vôi: “Không tính không tính, tôi muốn tự thân vận động."

Văn Trạch Tài khẽ nhướng mày: “Coi bói và tự thân vận động vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Tuy nhiên cậu tính cũng được mà không tính cũng được.”

Hả, là sao? Đang lúc Triệu Đại Phi muốn hỏi rõ ràng thì Lý Đại Thuận đã nhanh nhảu chen ngang: “Mà anh biết không, giờ anh nổi tiếng nhất nhìn thôn mình luôn, oách chưa oách chưa?! Trên đường tôi với Đại Phi sang đây gặp không biết bao nhiêu người muốn kiếm anh coi bói đấy.”

“Người đâu?” Văn Trạch Tài khấp khởi mừng thầm, phen này có tiền mua thêm đồ cho vợ con rồi.

Ai ngờ Lý Đại Thuận đủng đỉnh vươn tay lấy cốc nước, uống ực một phát cạn sạch rồi thản nhiên nhún vai: “Về hết rồi.”

Văn Trạch Tài sửng sốt trừng lớn mắt, nhìn về phía Triệu Đại Phi ý hỏi “Là sao?”

Triệu Đại Phi thở dài não nề: “Tất cả là tại tên ngốc này chứ ai, chưa gì đã oang oang cái miệng lên rao giá 10 đồng một quẻ, 10 đồng một quẻ, mại dô mại dô. Có mà dô vào mắt ấy. Vừa nghe 10 đồng người ta đã sợ chạy mất dép rồi!”

Văn Trạch Tài chán nản nhắm chặt mắt, đúng là không sợ quân địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò! Nhưng thôi, bạn mình thì dù thế nào cũng phải chịu vậy chứ biết sao giờ?! Cuối cùng, Văn Trạch Tài khẽ phất tay: “Bỏ đi, doạ chạy cũng tốt chứ không chắc tôi chẳng có thời gian ôn thi với cả đi làm ấy chứ.”

Trò chuyện thêm một lát, Văn Trạch Tài tiễn hai ông thần về để mình còn phải ôn tập. Ngày nào cũng thế, trước khi đi ngủ anh luôn đọc sách viết văn khoảng một giờ đồng hồ.

Trong gian phòng kế bên, Điền Tú Phương hé mắt qua khe cửa nhìn chồng. Đứng cắn môi đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng cô đành khép chặt cửa phòng, leo lên giường, ôm con gái vào lòng nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, Văn Trạch Tài đến hiệu sách không bao lâu thì quản lý Vương xuất hiện. Nhưng như thế vẫn chưa là gì, điều bất ngờ hơn cả là anh ấy rút từ túi áo ngực ra hai mươi đồng, đặt ngay ngắn trên bàn rồi cười nói: “Trạch Tài à, lúc trước tôi không biết giá cả nên trả linh tinh. Thật là ngại quá. Hôm nay tôi trả bù phần còn thiếu. Cậu nhận giúp tôi nha.”

Văn Trạch Tài lắc đầu: “Cái gì đã xong là xong. Vả lại hai quẻ đó tôi tính cho anh giá ưu đãi.”

Tức là thân thiết mới được giá ưu đãi đúng không? Nghĩ như vậy, ý cười trên mặt quản lý Vương càng đậm. Nhưng anh không lập tức thu lại tiền mà nói tiếp: “À, tôi có một người bạn, nhờ anh xem giúp anh ấy một quẻ, có được không?”

Văn Trạch Tài cong cong khoé miệng, tự động rút lấy mười đồng rồi hỏi: “Khi nào xem?”

Quản lý Vương vội đáp: “Chiều nay, chiều nay anh ấy sẽ tới đây.”

Nói đoạn anh lại len lén đưa mắt quan sát Văn Trạch Tài. Càng nhìn, quản lý Vương càng cảm thấy may mắn, những tưởng chỉ tuyển đại một nhân viên vớ vẩn ai dè lại lượm được cả một kho tàng.

Lúc đầu nghe Văn Trạch Tài bảo chuẩn bị thi đại học, quản lý Vương bực mình lắm vì như thế sẽ phải tổ chức tuyển người một lần nữa. Trời ơi, làm vậy vừa rắc rối vừa phiền phức và quan trọng nhất là anh rất lười. Thế nhưng bây giờ khác rồi, anh nào dám tỏ thái độ bực dọc gì, thậm chí đội lên đầu còn chẳng kịp ấy chứ. Người ta tìm được cả mẹ ruột thất lạc bao năm cho đồng chí Bí thư kia kìa. Gần quan ắt có ngày được ban lộc, gì thì gì mối quan hệ này nhất định anh phải nắm thật chắc!

Thành ra bắt đầu từ hôm nay, Văn Trạch Tài nhận thấy thái độ của quản lý Vương thay đổi rõ rệt, anh ta lịch sự hơn, nhiệt tình hơn và tuyệt nhiên không còn cái kiểu hếch mặt sai khiến như trước nữa. Tất nhiên Văn Trạch Tài thừa biết nguyên do vì đâu nhưng phải thú thực một điều anh không tài nào thích ửng nổi với cái gương mặt tươi cười giả lả kia. Èo, trông không khác gì lão hồ ly, mỗi lần thấy anh ta cười là cả người anh lại nổi lên một tầng gai ốc! Gớm chết đi được!

Buổi chiều, anh bạn thân của quản lý Vương tới tiệm sách. Người này khoảng hơn bốn mươi tuổi, ngoại hình khá giống quản lý Vương, cũng thuộc dạng trắng trẻo, mập mạp nhưng nếu chân chính so ra thì đây mới đích thực là cáo già ngàn năm. Dân lõi đời đấy, đừng dại mà giỡn mặt!

Trong lúc Văn Trạch Tài quan sát đối phương thì đối phương cũng đồng thời đánh giá anh.

Không hổ danh là người sành sỏi, va vấp nhiều, trong lần gặp đầu tiên Dương Tiên Bích không hề hấp tấp mở lời ngay, cùng không vồ vập tay bắt mặt mừng mà yên lặng đứng đó, khoé miệng khẽ nhếch tạo thành nụ cười thân thiện vừa đủ, bình tĩnh nhận định người trước mặt.

Ồ, cậu chàng này khá trẻ trung, gương mặt thư sinh bảnh bao rất đỗi ưa nhìn. Chà, phom người chuẩn đấy khác xa với cái thân hình đẫy đà, béo núc ních vì ăn uống thả cửa của bọn họ. Bên cạnh đó, hành vi cử chỉ của cậu ấy rất nhã nhặn, thái độ ứng xử cũng rất chuẩn mực, nào giống với tên thanh niên trí thức ham ăn biếng làm, chuyện đánh đập vợ con như trong lời kể của mọi người. Thậm chí anh còn nghe nói cậu ta chuyên giao du với bọn lưu manh, đầu đường xó chợ, suốt ngày chơi bời lêu lổng, cờ bạc rượu chè cơ mà. Tính ra mới có hơn tháng chứ mấy. Chỉ trong vòng từng ấy thời gian mà có thể thay đổi được cả một con người hay sao, liệu có đáng tin không đây?

Ước chừng thời gian đã đủ, Văn Trạch Tài khẽ mỉm cười cất tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh Dương muốn tính cái gì?”

Dương Tiên Bích vẫn giữ nguyên nụ cười từ lúc vào cho tới giờ nhưng trong giọng nói lộ rõ ba phần tò mò cộng bảy phần thăm dò: “Tôi muốn tính xem trong năm nay vận hạn của con tôi thế nào?”

Ồ! đích thân tới đây nhưng lại muốn xem cho con à?! Văn Trạch Tài hơi nhướng mày rồi từ tốn bắt đầu: “Lời tôi sắp nói ra đây chưa chắc anh Dương đã tin…”

Dương Tiên Bích bật cười sang sảng: “Có cái gì mời cậu cứ nói thẳng, tính tôi thẳng thắn, ghét nhất quanh co lòng vòng. Với lại năng lực của cậu ra sao tôi đã nghe chú Vương nói rất nhiều lần rồi, tất nhiên phải tin tưởng thì tôi mới tới đây. Người anh em, mời nói!”

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, giơ ngón tay chỉ vào vị trí cung Tử Tức trên mặt Dương Tiên Bích: “Cung con cái của anh rất loãng, đời này định sẵn không có duyên phụ tử, lấy đâu ra con mà anh đòi coi bói?”

“Trạch Tài!” Quản lý Vương sợ xám mặt, hốt hoảng la toáng lên nhằm cắt ngang câu nói của Văn Trạch Tài. Anh không dám quay sang nhìn ông bạn thân mà chỉ liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Văn Trạch Tài dừng lại, đừng nói nữa, nếu không là chết cả đám đấy!

Thế nhưng mặc kệ quản lý Vương nháy muốn chuột rút cơ mặt, Văn Trạch Tài vẫn làm như không thấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Tiên Bích đang ngồi đối diện.

Giờ phút này, hai bàn tay Dương Tiên Bích run rẩy bấu chặt lấy hai đầu gối bởi anh sợ mình sẽ không nhịn được mà thụi thẳng vào mặt đối phương.

Anh ta híp mắt hỏi vặn lại: “Câu đang nói đùa sao?”

Ngay cả giọng nói khi phát ra cũng mang theo sự run rẩy rõ rệt, điều này cho thấy Dương Tiên Bích đã giận dữ lắm rồi, chỉ là đang cố kìm chế mà thôi.

“Nhất định là đang đùa rồi, haha, đùa thôi!” Quản lý Vương mau mồm mau miệng vội nhảy vào hoà giải. Anh cười cười với Dương Tiên Bích rồi lại quay sang trừng mắt ra hiệu cho Văn Trạch Tài: “Con trai anh Dương năm nay đã 20 tuổi, chuẩn bị sang tháng sau là cưới vợ rồi. Cậu đùa kiểu này không vui đâu nha. Nghiêm túc tí đi!”

Văn Trạch Tài nhíu chặt mày: “Không đúng, tướng mạo của anh thể hiện rất rõ ràng. Anh Dương, nếu anh không tin thì để tôi chỉ thêm cho anh vài điểm nữa.”

“Cậu nói đi!” Dương Tiên Bích hừ lạnh. Lúc này nụ cười thân thiện ban đầu đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ mặt đằng đằng sát khí, sẵn sàng chôn sống đối phương bất cứ lúc nào.

Có thể nói cho tới thời điểm hiện tại, trong ba người chỉ còn lại mỗi mình Văn Trạch Tài là vẫn giữ được nụ cười điềm nhiên. Chứ quản lý Vương nhăn nhăn nhó nhó hơn khỉ ăn ớt, còn Dương Tiên Bích thì khỏi nói rồi, chẳng khác gì núi lửa đang trực chờ phun trào!

Thế nhưng Văn Trạch Tài không hề nao núng, anh ngồi thẳng lưng, thản nhiên cất lời:

“Phía trên lông mày anh có một cái nốt ruồi khá nhạt màu, ý chỉ thuở thiếu thời của anh rất chật vật, vì bị người thân liên luỵ nên anh có ít nhất ba năm phải tự vật lộn kiếm sống, thậm chí suýt chết đói.”

“Chóp mũi anh cũng có một nốt ruồi, tuy nhỏ nhưng sẫm màu. Cái này nói rằng năm anh 30 tuổi ra ngoài làm ăn gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, thương thế rất nặng tưởng không qua khỏi. May mắn gặp được quý nhân giúp đỡ nên mới có thể bảo toàn tính mạng.”

“Ngoài ra, đôi lông mày rậm cùng cặp mắt mang tướng mắt hổ (1) thuyết minh anh là người ngang tàng, bạo ngược. Tuy nhiên vì muốn khắc chế bản thân nên anh mới bắt đầu tụng kinh niệm Phật, tu tâm dưỡng tính. Vốn không phải người thích cười nhưng anh cũng phải cố gắng tươi cười nhằm thể hiện với mọi người rằng mình rất gần gũi, thân thiện. Thậm chí để tăng thêm nét hiền lành, phúc hậu anh đã cố tình ăn thật nhiều cho thân hình mập mạp. Anh Dương, tôi nói những điều này đúng chứ?”

Theo từng câu Văn Trạch Tài nói ra, sắc mặt Dương Tiên Bích lại trắng đi một chút. Tới khi Văn Trạch Tài thực sự dừng lời, mặt mũi Dương Tiên Bích không chỉ trắng bệch mà mồ hôi lạnh cũng bắt đầu chảy dọc sống lưng.

Nhìn thấy phản ứng của người anh em, quản lý Vương sợ hãi nuốt nước miếng liên tục. Rồi xong, quả này xác định luôn rồi. Nếu quả thực Văn Trạch Tài nói trúng hết thì ông bạn mình còng lưng nuôi con tu hú (2) mấy chục năm nay à? Thế nhưng nhìn vợ anh ấy thiền lương thục đức lắm mà nhỉ? Haizz, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong… Ôi đàn bà là những niềm đau, đàn bà luôn làm tim ta nhỏ máu!

Nghĩ thì nghĩ vậy, chứ quản lý Vương nào dám hó hé câu gì, lên tiếng lúc này quá bằng châm dầu vô lửa à?! Thôi, tốt nhất cứ im lặng cho nó lành.

Về phần Dương Tiên Bích, thời khắc này anh đang sợ hãi tột độ bởi mỗi lời Văn Trạch Tài phán đều trùng khớp 100%, không sai lệch dù chỉ một chút.

Đích thực anh đã trải qua một thời niên thiếu vô cùng chật vật và thống khổ. Lúc bấy giờ, bởi vì ông ngoại mang danh địa chủ thành ra cả nhà anh cũng bị liên luỵ lôi ra đấu tố. Chính mắt anh trông thấy người ta nhẫn tâm đánh mẹ đến chết, cha điên cuồng nhào vào cứu mẹ nhưng chẳng những không thắng nổi bọn họ mà còn gãy mất một chân. Có lẽ nếu không phải cố sống để chăm lo, bảo vệ cho anh thì chắc cha cũng quyên sinh theo mẹ luôn rồi. Thế nhưng vì không được chữa trị kịp thời cộng thêm việc chẳng có gì nhét vào bụng ngoài ăn vỏ cây và uống nước lã, cuối cùng cha không thể cầm cự nổi nữa, chưa đầy một tháng sau, cha trút hơi thở cuối cùng ngay trong vòng tay anh, chính thức bỏ lại một mình anh trơ trọi trên cõi đời này.

Sau khi cha mất, người ta càng hiếp đáp anh nhiều hơn, ngay cả vỏ cây cũng bị bọn chúng đang tâm cướp mất. Vì sinh tồn, anh bắt buộc phải rời bỏ quê hương, lưu lạc lên thành phố kiếm kế sinh nhai. Song, mặc dù đã đi mòn cả gót giày, van xin cầu cạnh khắp mọi nơi nhưng những gì anh nhận lại chỉ là cái lắc đầu, xua tay từ chối với lý do anh không đủ sức khoẻ và không có tay nghề. Cực chẳng đã, cuối cùng Dương Tiên Bích đành ăn xin lay lắt qua ngày.

Tất nhiên làm ăn mày không hề dễ dàng, muốn có miếng ăn nhét vào họng thì phải giành giật, cướp đoạt thậm chí nhiều lúc còn phải sử dụng cả nắm đấm. May thay ông trời cho anh cái tính lỳ đòn và quật cường thành ra chưa bao giờ biết sợ hãi là gì. Bất kể thằng nào con nào dám xông ra tranh cướp, anh sẽ liều mạng với chúng tới khi nào giật lại được mới thôi.

Dần già cũng có tí tiếng tăm trong giới, Dương Tiên Bích được các đại ca giang hồ coi trọng, cho gia nhập bang phái. Song, điều gì đến cũng đến, trong một cuộc hỗn chiến đẫm máu, Dương Tiên Bích bị đánh thừa sống thiếu chết. Và nghiệt ngã hơn cả chính là ngay trong giây phút sinh tử, đám người đã từng xưng huynh gọi đệ lại lạnh lùng quay lưng, bỏ mặc anh tự sinh tự diệt. Những tưởng phen này đi đời nhà ma thật rồi thì bỗng dưng từ đâu một quý nhân xuất hiện, bỏ tiền chữa trị cho anh.

Sau khi khỏi, Dương Tiên Bích không quay về xã hội đen nữa mà dứt khoát đi theo ân nhân làm chân sai vặt. Thẳng cho tới khi ân nhân qua đời, anh mới dắt vợ con về huyện thành an cư lạc nghiệp, tính tới nay cũng hơn chục năm rồi.

Vài năm đổ lại đây, Dương Tiên Bích bắt đầu suy ngẫm lại sự đời. Từ nhỏ tới lớn, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm, tiếp xúc với biết bao nhiêu hạng người, trắng có đen có, Dương Tiên Bích cũng coi như phần nào nhìn thấu nhân tình thế thái. Vì thế anh quyết định tu tâm dưỡng tính, mỗi tháng ăn chay hai ngày mồng 1 và 15. Không chỉ vậy, khi có thời gian rảnh anh sẽ đóng cửa, một mình ở trong phòng sao chép Kinh Phật.

Còn về vấn đề tăng cân, kỳ thật lúc mới bắt đầu anh cũng không để ý nhiều đâu, chẳng qua công việc ít đi cộng với tâm lý thoải mái nên ăn uống thấy ngon miệng hơn đâm ra cân nặng cứ nhẹ nhàng leo thang lúc nào không hay. Mãi cho đến một hôm vợ bâng quơ khen anh mặt mũi có da có thịt nom phúc hậu hơn, Dương Tiên Bích mới phát hiện ra và kể từ đó trở đi anh càng ra sức ăn uống thả cửa với hy vọng thay đổi hình tượng trong mắt mọi người.

Bần thần ngồi xâu chuỗi lại toàn bộ vấn đề, Dương Tiên Bích gần như chết lặng. Mãi sau anh mới hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, trịnh trọng nói với Văn Trạch Tài: “Văn đại sư, để tôi về nhà tra rõ ngọn ngành. Nếu mọi việc thật đúng như những gì đại sư đã nói thì Tiên Bích tôi đây xin quay trở lại thâm tạ (3).”

Dứt lời, Dương Tiên Bích khẽ gật đầu với quản lý Vương thay cho lời chào rồi gấp gáp rời đi.

Bây giờ Văn Trạch Tài mới rảnh rang nhìn sang đồng chí quản lý đang đứng ngây ra như phỗng, anh mỉm cười hỏi: “Vừa rồi anh định bảo tôi cái gì thế?”

Quản lý Vương ngây ngốc xua tay, lắp ba lắp bắp chối đây đẩy: “Không…không có gì, tôi không định bảo gì hết…”

Văn Trạch Tài khẽ cười: “Cám ơn anh đã giới thiệu khách hàng cho tôi, chi bằng tối nay tôi mời anh một bữa cơm, được chứ?”

Phút giây ngỡ ngàng qua đi, quản lý Vương nhanh chóng ổn định lại tinh thần đồng thời khôi phục vẻ niềm nở như thường lệ: “Ấy sao có thể để cậu mời tôi được, phải là tôi mời cậu mới đúng chứ. Hẹn ngày không bằng gặp ngày, hay tối nay anh về nhà tôi dùng bữa đi. Mẹ tôi cũng muốn gặp anh từ lâu rồi mà vẫn chưa có dịp.”

Trước thái độ nhiệt tình của quản lý Vương, Văn Trạch Tài rất khó từ chối nên đành theo anh ấy về Vương gia. Ai ngờ, bà Vương còn nồng hậu và hiếu khách hơn gấp bội.

===

(1)Tướng mắt hổ là kiểu mắt có kích thước mắt lớn, hơi tròn phía giữa, hắc bạch phân minh, tròng đen có pha sắc vàng. Có đồng tử hơi dài khi mắt mở lớn hết cỡ. Kích thước mí mắt trên dài hơn mắt nhưng lại ngắn hơn đuôi mắt. Mí mắt dưới rõ ràng, thường giao đấu với mí mắt trên hoặc với đuôi mắt (Ngư Vĩ). Mắt hổ hay còn gọi là cọp nhãn (mắt cọp) là kiểu mắt to nhất trong các loại mắt của con người.

Về mặt thẩm mỹ tướng mắt này không đẹp, không xấu. Về mặt nhân tướng học, tướng mắt hổ được xếp sau tướng mắt sư tử, quý cách không bằng và công danh sự nghiệp cần tới sự táo bạo, quả cảm hơn là mưu trí.

Nhìn chung, xem tướng mắt hổ ở nam giới hay nữ giới cho hay, họ đều là những con người mạnh mẽ, cương trực, thẳng thắn, tính cách cương cường, có hơi chút tàn nhẫn, vô tâm. Về công danh sự nghiệp, chỉ dựa vào trí thông minh thôi chưa đủ mà còn phải cực kỳ táo bạo, mạnh mẽ thì mới thành công được.

(2) Nuôi con tu hú: Tu hú là loài xảo quyệt nhất trong thế giới tự nhiên. Đặc tính của loài chim này là không bao giờ làm tổ, đẻ trứng, nuôi con. Vào mùa sinh sản, chúng tìm tổ của các loài chim khác để “đẻ nhờ”.

Tu hú con vừa tách vỏ trứng nở ra, lập tức gồng mình đẩy những quả trứng khác rơi xuống đất để “độc chiếm giang sơn”. Nuôi con tu hú là thành ngữ chỉ sự phản phúc, làm một việc gì đó thật vô ích, có phần tự làm hại mình.

(3)Thâm tạ: Lời cảm ơn sâu sắc

“Lọ là thâm tạ mới là tri ân” Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du

Bạn đang đọc [Dịch] Thập niên 70: Đoán Mệnh Sư của Tuý Cai Ngoạn Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    217

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!