Ăn xong bữa tối, nếu không phải Văn Trạch Tài vội về vì vợ con vẫn đang chờ ở nhà thì thể nào bà Vương cũng phải giữ anh ngủ lại một đêm.
Thấy sắc trời đang dần chuyển tối, quản lý Vương liền vào kho dắt ra một chiếc xe đạp đưa cho Văn Trạch Tài: “Cái này để trong nhà cũng chẳng ai dùng, cậu cầm lấy mà đi lại cho tiện.”
Nhìn thấy chiếc xe đạp nhãn hiệu Thượng Hải đẹp long lanh, Văn Trạch Tài suýt chút rớt hai tròng mắt. Trời ơi, thời này mà sắm được một con xe đạp không phải chuyện dễ dàng đâu nha, chưa nói tới việc nó đắt đỏ ra sao mà có tiền cũng chưa chắc đã mua được vì điều kiện tiên quyết là phải có tem phiếu. Mà phiếu xe đạp thì cực kỳ hiếm, dân thường như anh… thôi khỏi mơ đi cho đỡ mệt!
Tuy rằng đã động tâm lắm rồi nhưng Văn Trạch Tài biết ân tình này quá lớn, sợ không trả nổi nên đang tính khước từ. Thế nhưng anh còn chưa kịp mở miệng, quản lý Vương đã xụ mặt: “Sao? Khinh thường tôi nên không muốn dùng đồ của tôi?”
Văn Trạch Tài dở khóc dở cười: “Ầy, anh nói bậy gì thế. Chẳng qua là vô công bất thụ lộc, tôi…”
Quản lý Vương lập tức chặn ngang: “Đều là chỗ bạn bè thân tình sao lại lôi công cán ra đây làm gì? Cậu nói thế quá bằng không coi tôi là anh em à? Cậu làm tôi buồn quá!”
Văn Trạch Tài âm thầm đỡ trán. Tài ăn nói của quản lý Vương đáng nể thật đấy, đúng kiểu gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma, kiểu gì anh ấy cũng xoay được hết.
Thấy hai người cứ dùng dằng đẩy qua đẩy lại, bà Vương trực tiếp tiến tới bắt Văn Trạch Tài phải nhận cho bằng được.
Điều này khiến Văn Trạch Tài ngạc nhiên vô cùng. Quản lý Vương thì anh còn lý giải được chứ bà Vương thì đây là lần đầu tiên gặp mặt mà. Thế nhưng người lớn đã lên tiếng, anh cũng không tiện khước từ. Vả lại thực sự bây giờ cũng muộn rồi, đi bộ chẳng biết bao giờ mới về tới nhà. Vậy nên, Văn Trạch Tài gật đầu nói lời cảm ơn rồi lên xe đạp thẳng về thôn.
Đợi Văn Trạch Tài đi rồi, quản lý Vương mới gãi đầu cười hềnh hệch: “Mẹ, vừa rồi con còn tưởng mẹ sẽ ngăn cản con chứ?!”
Bà Vương trừng mắt đe: “Người này không thể đắc tội, có nhớ chưa hả?”
Quản lý Vương cười ha hả: “Ôi giời, làm gì mà mẹ nghiêm trọng hoá vấn đề lên thế. Đúng là cậu ấy có bản lĩnh thật nhưng dầu gì vẫn trẻ người non dạ. Nếu chẳng may đắc tội quý nhân chưa biết chừng sẽ ăn đủ ấy chứ.”
Bà Vương phất tay tỏ thái độ không bằng lòng: “Mẹ không cần biết những cái đó mẹ chỉ cần anh nhỡ kỹ cho mẹ, tuyệt đối không được làm mếch lòng cậu ấy, nhớ rõ chưa?”
Quản lý Vương nhíu mày khó hiểu: “Hả? Là sao mẹ, con không hiểu?!”
Bà Vương trầm ngâm hồi tưởng lại chuyện quá khứ: “Lúc bà nội của mẹ còn sống có quen biết với một vị đoán mệnh sư. Ông ấy không chỉ biết đoán mệnh mà còn rất giỏi trong việc dùng thuật. Nếu ai bị hạ thuật thì chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ sau sẽ lập tức mất mạng. Đây là chuyện có thật không phải giỡn chơi đâu nên con đừng có mà cà rỡn, phải hết sức chú ý cho mẹ.”
Năm nay bà Vương đã ngoài 60 tuổi, vậy nên đương nhiên bà nội của bà sống ở thời đại khác. Thế nhưng mấy chuyện thuật chú thần bí này thời nào chả có, tốt hơn hết là cứ cẩn tắc vô áy náy, không cẩn thận chuốc hoạ vào thân, lớ ngớ mất oan mạng mà không biết vì sao mình chết đâu.
Thấy mẹ nhắc nhở quá mức nghiêm túc, quản lý Vương mới cẩn thận nhớ lại buổi xem bói ngày hôm nay. Trong khi mình thì sợ gần chết thế mà Văn Trạch Tài vẫn bình thản như không, hoá ra là đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu. Kể cả Dương Tiên Bích có muốn làm gì đi chăng nữa thì cậu ấy cũng có thể nhẹ nhàng xử lý đối phương từ xa. Càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng túa ra như tắm, quản lý Vương thất thần ngồi phịch xuống ghế. Ôi thôi, quả này xong rồi, giờ phải làm thế nào bây giờ?
Ở một diễn biến khác, việc Văn Trạch Tài cưỡi xe đạp về thôn đã thành công khơi dậy một trận cuồng phong bão tố.
“Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi, tôi vừa thấy Văn thanh niên trí thức đi xe đạp kìa.”
“Đúng đúng, tôi cũng thấy, xe đạp nhãn hiệu Thượng Hải hẳn hỏi nha. Có tem phiếu cũng chưa chắc mua được loại đó đâu đấy.”
“Hay là Bí thư Mã đưa cho nhỉ?!”
“Không biết nữa, nhưng hôm qua Bí thư Mã còn bận đi lên trạm y tế chăm sóc bà Tả mà.”
“Ô hay mấy bà buồn cười nhỉ, sao giờ này vẫn còn gọi là Bí thư Mã, phải đổi thành Bí thư Tả mới đúng chứ.”
“Bà mới là người không biết gì thì có. Chính bà Tả yêu cầu gọi như thế đấy, ý là muốn mang ơn Mã gia đã cho con trai bà ấy một mạng sống.”
Hôm nay đã quá giờ rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng cha đâu, Hiểu Hiểu sốt ruột quá, bé con bèn chạy ra cổng ngồi bệt xuống bậc tam cấp, chống cằm chờ đợi, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Cha ơi cha đi đâu mà lâu thế, cha mau về chơi với Hiểu Hiểu đi…”
Đang nói thì thấy cha oai phong trở về trên con ngựa sắt, Hiểu Hiểu lập tức đứng phắt dậy, vui mừng nhảy nhót hò reo ầm ĩ: “A, cha về, cha về, ngựa ngựa!”
Trong thôn, tụi nhỏ hay gọi xe đạp là ngựa, ý muốn so sánh đạp xe cũng nhanh y như phi ngựa, thế nên Hiểu Hiểu cũng bắt chước học theo.
Văn Trạch Tài mỉm cười sửa lại cho đúng: “Cái này người ta gọi là xe đạp, không phải ngựa. Nào, tới đây cha chở con đi thử một vòng.”
Nói rồi anh duỗi tay bế Hiểu Hiểu đặt lên yên xe.
Hiểu Hiểu vừa hưng phấn vừa sợ hãi, vội vàng túm chặt lấy cánh tay cha, run run nói: “A…xe ạp ạp…”
Văn Trạch Tài bật cười: “Không phải, là xe - đạp.”
Hiểu Hiểu ngọng nghịu đọc theo: “Xe dạp dạp…”
Văn Trạch Tài bất đắc dĩ đọc thật chậm rãi lại một lần nữa: “Xe - đạp!”
Tinh tế phát hiện ra cha không vui, Hiểu Hiểu lại càng khẩn trương, cái miệng nhỏ ấp a ấp úng mãi mới thốt ra hai từ tròn vành rõ chữ “Xe - đạp!”
Văn Trạch Tài xoa đầu khích lệ con gái: “Đúng rồi, Hiểu Hiểu giỏi lắm. Nào ngồi cho chắc nha, cha đẩy con đi một vòng quanh sân!”
Hiểu Hiểu hào hứng “Dạ!” rõ to.
Nghe tiếng con gái cười khanh khách, Điền Tú Phương tò mò chui ra khỏi nhà bếp. Ai dè đập vào mắt là một cảnh tượng không thể ngờ tới, cô trợn tròn mắt hỏi chồng: “Anh…anh mua xe?”
Văn Trạch Tài đẩy con gái đi hai vòng sân rồi mới dừng lại. Anh bế con xuống, dựng xe vào sát bờ tường sau đó mới quay sang nói chuyện với vợ: “Anh làm sao mua nổi, đây là xe của quản lý Vương, anh ấy cho mượn để đi lại cho tiện.”
Trong khi đó, Hiểu Hiểu vẫn tò mò chạy quanh chiếc xe đạp, lâu lâu lại vươn tay chạm nhẹ lên thân xe một cái. Mặc dù thích lắm nhưng bé rất ngoan, không hề mèo nheo đòi cha cho đi thêm. Bé biết cha đi làm cả ngày rất vất vả, tối về phải để cha nghỉ ngơi thì ngày mai mới có sức làm việc tiếp chứ.
Còn về phần Điền Tú Phương, sau khi nghe chồng nói vậy cô cảm thấy khó hiểu cực kỳ, cô nhíu chặt mày, buột miệng nói trong vô thức: “Xe của quản lý Vương? Sao tự nhiên anh ta lại đối xử tốt với anh như thế? Nhà anh ấy có em gái à?”
“Hả?” Văn Trạch Tài nhất thời chưa kịp hiểu nguyên nhân vì sao vợ lại hỏi một câu như vậy. Đến lúc Tú Phương ảo não quay đi rồi, anh mới chợt hiểu ra vấn đề. Tức thì, Văn Trạch Tài phá lên cười ha hả: “Em nghĩ linh tinh đi đâu thế, anh ấy chỉ đơn giản là muốn làm thân với anh thôi.”
Không ngờ chồng lại lên tiếng giải thích, Điền Tú Phương giật bắn mình, loạng choạng suýt ngã. Ôi thôi chết, chả hiểu ban nãy bị gì tự nhiên nhanh mồm nhanh miệng nói toẹt ra suy nghĩ trong lòng, giờ xấu hổ quá đi mất, làm cách nào thu hồi lại bây giờ!
Cô quẫn bách đến độ chẳng dám quay đầu, cắn nát cả môi mới lí nhí đáp được một câu: “Nhưng phần lễ này nặng quá, về sau nhà mình biết lấy gì đáp trả?”
Văn Trạch Tài gật gù đồng tình: “Ừ, em nói phải!”
Đợi mãi không thấy chồng nói thêm, Điền Tú Phương đang định cất bước thì thanh âm trầm thấp lại một lần nữa vang lên sau lưng: “Tiếc là anh Vương không có em gái, bằng không anh có thể hi sinh thân mình làm em rể để trả lễ rồi.”
Hừ, hôm nay lại còn biết nói giỡn nữa cơ đấy! Điền Tú Phương vừa xấu hổ vừa giận dỗi, cô xụ mặt ôm Hiểu Hiểu ra giếng nước rửa chân, mặc kệ người nào đó đang đứng cười như nắc nẻ!
Ơ, thế là lại bị làm lơ à?! Văn Trạch Tài ngẩn tò te, sờ sờ cánh mũi tự an ủi chính mình. Kế đến, anh dắt xe đạp vào nhà chính cất. Chứ thời buổi nào cũng vậy, một mét vuông chục thằng ăn cắp, sểnh ra một cái là bị bưng đi ngay. Giả dụ mất món nào rẻ rẻ anh còn đền được chứ cái món quý giá thế này có mà bán thân cũng chả đền nổi đâu.
Vì sợ trễ nên ban nãy đạp xe hơi vội, thành thử về tới nhà là cả người đầm đìa mồ hôi, cũng may Tú Phương đã đun sẵn một ấm nước nóng, giờ anh chỉ việc lấy quần áo đi tắm rửa một cái là khoẻ.
Ngặt nỗi khi vừa bước chân qua ngạch cửa, Văn Trạch Tài không khỏi giật mình bất ngờ bởi đồ đạc trong phòng như được khoác lên tấm áo mới, không những gọn gàng, ngắn nắp mà còn bừng sáng và sinh động hơn rất nhiều.
Chiếc bàn học vốn dĩ chỉ có mấy chồng sách khô khốc thì nay đã được trang trí thêm bình hoa dại xinh xắn, tươi mới. Còn cái giường lại càng đặc biệt hơn nữa, bình thường chỉ là tấm ván cứng ngắc thế nhưng bây giờ lại phủ thêm chiếc ga trải giường êm ái, hơn nữa chăn mền cũng được gấp chỉnh tề. Không phải hỏi cũng biết tất cả những việc này là do Tú Phương làm rồi. Đúng là có bàn tay phụ nữ có khác, mọi thứ tươm tất đâu ra đấy ngay!
Chưa vui được mấy giây thì Văn Trạch Tài bỗng nhiên khựng lại trước bình hoa dại. Anh cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào nó tới mức xuất thần….
Không phải anh không ý thực được thân phận của mình. Hơn ai hết anh hiểu bây giờ mình không còn là chàng thanh niên độc thân ở thời hiện đại nữa, mà thay vào đó là một người đàn ông đã có gia đình, là chồng, là cha của người ta.
Làm chồng, ngoài việc gánh lên vai trách nhiệm kiếm tiền nuôi vợ thì còn một điều quan trọng hơn cả chính là che chở, bảo hộ và mang lại hạnh phúc cho cô ấy.
Kể từ sau khi xuyên về thế giới này, Văn Trạch Tài vẫn luôn ngủ một mình. Thú thực thì đã rất nhiều lần anh muốn bảo vợ quay về phòng nhưng chẳng hiểu vì sao mỗi lần định mở miệng là chữ nghĩa lại chui tọt vào trong, không sao thốt được thành lời.
Ừhm, phải giải thích như nào nhỉ?! Đúng, anh biết rất rõ mình và nguyên chủ là một, cũng hiểu rất rõ trách nhiệm cũng như nghĩa vụ bản thân cần phải hoàn thành. Thế nhưng việc gì cũng được, chỉ riêng việc sinh hoạt vợ chồng là anh không tài nào đối diện được.
Ấy, đừng vội hiểu lầm, anh không hề ghét bỏ hay khinh thường Tú Phương mà vấn đề nằm hoàn toàn ở chỗ anh, anh không thể vượt qua rào cản tâm lý. Mỗi lần đứng đối diện cô và nghĩ về chuyện đó, anh có cảm giác như thể mình đang tơ tưởng tới vợ thằng khác ấy. Mặc dù “thằng khác” lại chính là bản thân mình trong tiền kiếp. Thế mới bi hài chứ!
Đến hôm nay nhận được tín hiệu của vợ, Văn Trạch Tài mới bàng hoàng nhận ra, lâu nay mình cứ mải lo nghĩ cho bản thân mà quên xừ mất cảm nhận của cô ấy. Đang yên đang lành bị chồng xa lánh một thời gian dài, không biết cô nàng có hoang mang rồi suy nghĩ vẩn vơ gì không đây?! Khả năng cao là có rồi. Haiz…chết tiệt! Văn Trạch Tài ảo não ôm quần áo đi tắm gội.
Ở ngoài này, Điền Tú Phương cũng đang thấp thỏm không thôi. Lúc này, trong đầu cô đang có hàng trăm câu hỏi đan xen chồng chất, không biết anh ấy có thấy phòng ốc thay đổi không nhỉ, không biết mình làm như vậy anh ấy sẽ vui hay lại nổi giận trách mình tuỳ ý đây???
Có lẽ vì quá hồi hộp nên lúc nghe tiếng chồng mở cửa, trái tim Điền Tú Phương suýt chút nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Thấy anh đi vào bếp múc nước, cô liền len lén đưa con gái về phòng ngủ.
Vậy nên lúc Văn Trạch Tài mang một thân sạch sẽ đi ra đã chẳng thấy bóng dáng vợ con đâu. Quái nhỉ, vừa rồi vẫn còn thấy ngồi chơi ở đây cơ mà. Đánh mắt tìm một vòng khắp nhà, cuối cùng Văn Trạch Tài lấy hết dũng khí tiến tới trước cánh cửa đang đóng im ỉm, giơ tay khẽ đẩy nhẹ một cái. Phù, may quá, cửa không khoá!
Nghe tiếng động, Điền Tú Phương bất giác ngẩng phắt đầu dậy và dường như chỉ trong tích tắc cô như thể bị hút vào cặp mắt đen láy, sâu thăm thẳm của chồng.
Hai người một đứng một ngồi cứ thế nhìn nhau chằm chằm.
Nương theo ánh đèn dầu leo lét, từng đường nét trên gương mặt Điền Tú Phương thoắt ẩn thoắt hiện càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn và quyến rũ. Đôi mắt cô long lanh đầy huyền ảo như thể đang cất giấu cả bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Ước chừng vài giây sau, Điền Tú Phương giật mình thảng thốt, lật đật nhìn sang chỗ khác. Văn Trạch Tài cũng đồng thời bừng tỉnh khỏi cơn say, anh ho khan hai tiếng trấn định bản thân rồi cố gắng chỉnh tông giọng bình thường nhất có thể: “Hiểu Hiểu lớn rồi, con bé cũng nên tập ngủ một mình em ạ. Chúng ta trở về phòng thôi em.”
Điền Tú Phương cắn môi, yếu ớt gật đầu.
Mấy ngày gần đây mẹ khuyên nhủ rất nhiều và ngay chính bản thân cô cũng tự vấn lương tâm rất nhiều. Quả thực tất cả mọi người đều nhìn thấy Trạch Tài đang nỗ lực từng bước trên con đường sửa sai, làm lại từ đầu. Và cô, với cương vị là một người vợ, cô không muốn bàng quan đứng nhìn nữa mà thay vào đó cô muốn chủ động bước tới, động viên khích lệ và kề vai sát cánh cùng anh.
Có thể mọi người sẽ đánh giá cô là người phụ nữ vô liêm sỉ, không biết xấu hổ, không có lòng tự trọng vân vân và mây mây. Nhưng điều ấy có đáng là gì trước tương lai và hạnh phúc? Cô quyết định cho anh một cơ hội cũng như cho chính mình và gia đình nhỏ bé này một cơ hội. Biết đâu trên đời này thật sự có kỳ tích thì sao?!
Suy nghĩ thông suốt, Điền Tú Phương nhẹ nhàng đứng dậy, cất bước theo chồng ra ngoài. Văn Trạch Tài cẩn thận khép chặt cửa lại rồi bất thình lình vươn tay bế bổng vợ lên…
Ngay giây phút ẵm được người đẹp trong tay, mọi rào càn tâm lý lập tức sụp đổ sạch sành sanh, Văn Trạch Tài không thể chờ thêm được nữa, anh gấp gáp chạy như bay về phòng, quơ đại chân đóng sập cánh cửa lại rồi cúi xuống trao cho vợ những nụ hôn ngọt ngào, say đắm.
Hai vợ chồng nồng nhiệt như lửa, cứ thế mải miết quất quýt lấy nhau, đưa nhau tới nơi mà những cảm xúc tình yêu được thăng hoa nhất….
Tận nửa đêm, cuộc vui mới kết thúc, hai vợ chồng thoả mãn vùi vào lòng nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng ban đêm, Văn Trạch Tài lại mơ. Anh mơ thấy mình rơi tõm vào một khoảng hư vô, bốn phía xung quanh chỉ có một sắc sáng chói, thần bí và quỷ dị vô cùng.
Văn Trạch Tài nhíu chặt mày đầy nghi hoặc, ngay lúc anh đang híp mắt xác định phương hướng thì bất ngờ trông thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu xanh lục đang từ từ tiến về phía này. Đến khi người đó chân chính đứng trước mặt, Văn Trạch Tài mới phát hiện ra đối phương giống mình y đúc, chỉ khác ở chỗ hắn ta có chút ngông nghênh hơn mà thôi.
Văn Trạch Tài giật mình, vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo, quả nhiên, anh đang khoác trên người chiếc áo gió màu đen thuộc về thời hiện đại.
Nói như vậy, người này chính là….
Lần đầu tiên, hai Văn Trạch Tài trực tiếp đối diện nhau. Một người mặc áo sơ mi trắng- Một người khoác áo gió đen.
Sơ mi trắng khoanh hai tay trước ngực, ngạo nghễ quan sát đối phương. Cuối cùng, hắn buông một tiếng cười nhạo không kiêng nể: “Haha, cứ tưởng kiếp sau sẽ hoành tráng thế nào, hoá ra cũng chỉ qua loa đại khái thế này thôi à?””
Áo gió đen lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc như này là sao? Anh đã chết hay chưa?”
Sơ mi trắng bật cười ha hả: “Đương nhiên là chết ngoéo rồi nhưng mà ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, hai ta là một thể, mãi mãi không bao giờ tách rời…”
Vừa nói hắn vừa bước tới, đến khi hai thân thể chập làm một cũng là lúc Văn Trạch Tài bừng tỉnh khỏi cơn mê.
Anh vội đánh mắt nhìn sang bên cạnh, may quá, Tú Phương vẫn còn ngủ say.
Lúc này, hừng đông đã ló dạng, cũng tới giờ phải thức dậy rồi. Văn Trạch Tài nhẹ nhàng bước xuống giường, mau lẹ mặc quần áo rồi khẽ mở cửa đi ra ngoài. Anh quyết định nấu xong bữa sáng mới đánh thức hai mẹ con dậy.
Tuy nhiên ngủ thêm một chút cũng chẳng bõ bèn gì, đến tận lúc ngồi vào bàn cơm mà Hiểu Hiểu vẫn ngáp ngắn ngáp dài, còn Điền Tú Phương thì mơ mơ màng màng rõ ràng là chưa tỉnh hẳn.
Nhìn cái cảnh này quá ư là buồn cười, Văn Trạch Tài bất đắc dĩ gõ nhẹ xuống bàn: “Nào, hai mẹ con cầm đũa ăn cơm đi, mau lên kẻo nguội hết bây giờ!”
Nghe tiếng cha, Hiểu Hiểu mới ngờ nghệch quay đầu lại nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà con bé khóc váng lên khiến hai vợ chồng sợ hết hồn.
Văn Trạch Tài định tiến lên ôm con vào lòng thì không ngờ Hiểu Hiểu gạt phắt tay ra, sà vào lòng mẹ nức nở từng tiếng: “Không đánh, cha không được đánh mẹ…”
Hả? Cái gì cơ? Văn Trạch Tài sửng sốt vô cùng.
Điền Tú Phương cũng ngây ngẩn cả người, cô vội ôm lấy con gái nhẹ giọng dỗ dành: “Hiểu Hiểu ngoan, không khóc nào. Cha không đánh mẹ, bây giờ và cả sau này cũng sẽ không đánh nữa. Hiểu Hiểu đừng sợ nha.”
Tất nhiên Hiểu Hiểu không tin rồi, con bé chỉ vào cổ mẹ thút tha thút thít nói: “Đây thi, bị đánh đỏ lên rồi còn gì…”
Văn Trạch Tài tò mò ghé mắt lại gần, nhưng hỡi ôi…cái đó…khụ…anh xấu hổ đỏ bừng tai, vội vàng đứng bật dậy, lúng túng nói: “Anh đi làm trước đây.”
Dứt lời, anh tức tốc chạy như bay ra ngoài.
Còn lại Điền Tú Phương, kỳ thực cô cũng ngượng lắm chứ nhưng lại không thể bỏ trốn vậy thì đành chối đến cùng thôi. Cô kéo ống tay áo vừa lau nước mắt cho con vừa tìm cách đánh trống lảng: “Cha không đánh mẹ thật mà. Con ngoan, đừng khóc nữa nha, con mà khóc nhiều thể nào tí nữa hai mắt cũng sưng húp lên cho xem. Như thế sẽ xấu gái lắm đấy.”
Nghe vậy, Hiểu Hiểu lập tức nín ngay nhưng vẫn sống chết không tin: “Mẹ nói dối, trước đây cha cũng đánh mẹ như vậy mà!”
“Không, không giống mà!” Thoáng chốc, não Điền Tú Phương như muốn phình to ra. Trời ơi, biết làm sao bây giờ. Nói thật thì không được rồi nhưng nếu hôm nay không đưa ra lời giải thích hợp lý thì chắc chắn con bé sẽ không chịu bỏ qua.
Đang lúc bối rối không biết giải quyết kiểu gì thì Điền Tú Phương nhìn thấy vết muỗi cắn trên tay Hiểu Hiểu. Cô vội vàng chỉ vào cánh tay con gái, nói như đúng rồi: “Đây này, mẹ cũng bị muỗi cắn giống Hiểu Hiểu này. Cũng đỏ y xì nhau luôn. Con xem đi…ôi, mẹ ngứa quá, Hiểu Hiểu gãi giúp mẹ được không?!”
Kiểm tra tận mắt, so sánh tới lui một lúc, Hiểu Hiểu mới miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Cuối cùng cũng thoát nạn, Điền Tú Phương len lén thở phào một hơi. Kế đến hai mẹ con mới bắt đầu ăn sáng.
Ăn xong, Hiểu Hiểu ngoan ngoãn đeo cặp sách đợi hai anh Đại béo và Nhị béo đến rủ đi học.
Chỉ một lát sau, hai thằng béo ục ịch chạy tới, được cái họng chúng nó rất ro, chưa thấy đường hình đã nghe thấy đường tiếng í a í ới từ phía xa rồi. Điền Tú Phương mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt ba đứa, còn không quên dặn với theo một câu: “Nhớ nhìn đường cẩn thận, đừng để vấp ngã đấy.”
Xong xuôi đâu đấy, cô quay vào nhà tính vác cuốc ra đồng thì Chu Xuân Hoa hộc tốc lao tới, vồn vã hỏi lấy hỏi để: “Làm sao? Em có chỗ nào không khoẻ?”
Điền Tú Phương ngẩn người: “Hả? Làm sao là làm sao? Em có sao đâu.”
Chu Xuân Hoa không yên tâm, lập tức kiểm tra tới lui. Tới lúc ngó thấy mất vết hồng hồng lấp ló sau cổ áo, cô mới bừng tỉnh đại ngộ: “Ồ, thì ra là vậy. Sáng nay chồng em tìm chị xin cho em nghỉ một ngày, nói em không thoải mái trong người. Chị hết hồn, tưởng em lại bị đánh chứ, té ra là mệt vì cái khác!”
Trêu thì trêu vậy thôi chứ thấy cô em gái lành lặn không xây xước gì Chu Xuân Hoa cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Tức thì Điền Tú Phương đỏ bừng mặt, lí nha lí nhí nói: “Không có, em không có việc gì hết.”
“Ừ, không có việc gì là tốt rồi. Thế thôi em vào nhà nghỉ ngơi đi, chị đi trước đây. Hôm nay chồng em xin nghỉ chị đã ghi vào sổ rồi, không thể sửa được nữa. Thế nhá, chị đi làm đây.” Nói đoạn, Chu Xuân Hoa lại vội vã rời đi ngay.
Điền Tú Phương bần thần đứng đực trong sân, mãi sau mới mệt mỏi lê bước về phòng nghỉ ngơi. Công nhận hôm nay mệt thật, người ngợm rã rời chẳng thiết làm gì cả.
Quay lại câu chuyện ngày hôm qua Văn Trạch Tài đạp xe về thôn. Rõ ràng anh đi rất lặng lẽ, chạy thẳng về nhà mình chứ không hề gióng trống khua chiêng. Ấy thế mà nó lại như một cơn địa chấn lan khắp từ nhà này sang nhà khác, thậm chí còn có kẻ to gan lớn mật dám chạy tới trước mặt Mã Trung Nguyện bóng gió “đúng là ông Bí thư có khác, quà tạ lễ nặng tay quá!” rồi lại quay sang hỏi đểu “xe mua ở đâu, chắc nhiều tiền lắm nhỉ, dân thường muốn mua thì phải làm như nào, vân vân và mây mây…”
Mã Trung Nguyện nghe muốn lùng bùng hai lỗ tai mà chẳng hiểu mô tê gì. Đúng là anh có xe đạp thật nhưng anh để tận trên thành phố, có mang về đây đâu. Với lại nếu quả thực anh muốn trả ơn thì phải tặng chiếc mới tinh cho đàng hoàng chứ, sao có thể đưa cho ân nhân một chiếc xe cũ rích được?!
Song nhắc mới nhớ, mấy nay cứ lấn ba lấn bấn lo cho cho sức khoẻ của mẹ, anh chẳng có thời gian tới gặp ân nhân để đích thân nói lời cảm ơn.
Nấn ná mãi cũng không phái phép thôi thì hôm nay đi luôn cho được việc, thế là Mã Trung Nguyện theo sự chỉ dẫn của mẹ, tìm tới nhà ân nhân. Tiếc rằng, ân nhân hiện đã đi làm, chỉ có vợ anh ấy ở nhà thôi. Mã Trung Nguyện đành tiu nghỉu ra về, hẹn lần sau sẽ quay trở lại.
Xế chiều, Văn Trạch Tài đi làm về, Điền Tú Phương liền thông báo sáng nay Bí thư Mã tới tìm anh.
Văn Trạch Tài thoáng bất ngờ nhưng rồi sực nhớ ra còn mấy chục đồng chưa trả, anh liền mỉm cười nói với vợ: “Em với con ăn cơm trước đi, anh chạy qua đó xem có việc gì, thuận tiện trả tiền cho người ta luôn.”
Điền Tú Phương quyến luyến dặn dò: “Anh nhớ về sớm một chút nhé.”
Văn Trạch Tài vươn tay khẽ vuốt má vợ: “Anh nhớ rồi!”
Đứng tần ngần nhìn theo bóng lưng cao lớn của chồng, Điền Tú Phương bất giác giơ tay chạm nhẹ lên chỗ anh vừa vuốt, khoé môi cô cong cong in đậm nụ cười hạnh phúc rạng ngời.
Lúc Văn Trạch Tài sang tới nơi, Mã Trung Nguyện trừng lớn mắt như thể không tin vào mắt mình: “Ơ, là cậu à?”
Nghe thấy vậy, bà Tả lập tức mắng ngay: “Sao lại ăn nói hỗn hào như thế, đây là Văn đại sư, là ân nhân của nhà chúng ta.”
Mắng con trai xong, bà liền quay sang cười hiền hậu với Văn Trạch Tài: “Văn đại sư ăn cơm chưa? Ngồi, ngồi xuống đây để bà đi dọn cơm cho.”
Văn Trạch Tài vội xua tay: “Không cần đâu bà ơi, cháu ăn cơm rồi.”
Bà Tả gật gật đầu, thấy hai người dường như có chuyện cần nói với nhau, bà lững thững quay về phòng nghỉ ngơi. Có tuổi rồi, ăn xong là chỉ muốn đi nằm sớm, chứ ngồi lâu đau lưng lắm.
Mã Trung Nguyện vừa pha trà vừa cười nói: “Người anh em, cậu làm tôi thực sự kinh ngạc đấy!”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Ban nãy tôi cứ sợ lúc nhìn thấy tôi anh sẽ hô lên kẻ lừa đảo chứ.”
Biết đây là câu nói giỡn, Mã Trung Nguyện phá lên cười sang sảng. Đích xác anh không ngờ vị đại sư xem bói cho mẹ mình lại chính là người đã chỉ đường cho mình hôm đó. Chuyện này phải nói là trùng hợp đến mức khó tin. Nhưng thôi kệ, khó tin hay dễ tin thì kết quả cũng đã quá đẹp đối với anh rồi.
Chợt nhớ tới cái gì, Mã Trung Nguyện chỉ chỉ vào đầu mình, hào hứng khoe: “À, tôi đã lấy lại trí nhớ rồi. Hôm đi viếng mộ cha và hai anh trai, ký ức tự dưng ào ạt ùa về, tôi đã nhớ lại toàn bộ chuyện trong quá khứ.”
Dứt lời, anh thu lại nét cười, khôi phục bộ mặt nghiêm túc thường ngày: “Văn đại sư, trên thế gian này có thần có quỷ thật không?”
Văn Trạch Tài không trả lời mà hỏi ngược lại: “Theo anh thì có thật hay là không?”
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi rồi cùng phá lên cười ha hả.
Trước khi ra về, Văn Trạch Tài đặt xấp tiền lên bàn trà rồi đẩy về phía Mã Trung Nguyện: “Tôi có quy củ của tôi thế nên chỗ tiền này tôi sẽ không nhận. Nếu anh thực lòng muốn cảm ơn thì sau này giới thiệu thêm khách cho tôi là được. Mỗi lần tính, tôi lấy 10 đồng tiền.”
Vốn dĩ không định nhận lại số tiền này đâu nhưng khi nghe thấy hai chữ “Quy củ”, Mã Trung Nguyên lập tức hiểu ra vấn đề. Anh vội đón lấy xấp tiền, liên tục gật đầu: “Chắc chắn rồi, sau này có người nào muốn xem bói, đoán mệnh tôi nhất định sẽ dẫn tới tìm đại sư. Chỉ mong đại sư không chê phiền phức là tốt lắm rồi.”
“Haha làm gì có chuyện đó. Thế thôi, tôi về đây, chào anh nhé.” Văn Trạch Tài phất tay rồi thong thả đi về nhà mình.
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Tài vừa mở cổng định đi làm thì đã thấy Mã Trung Nguyện đứng bên ngoài chờ tự bao giờ.
Còn chưa đợi Văn Trạch Tài nói gì, Mã Trung Nguyện đã lên tiếng: “Tôi biết đại sư đi làm sớm nên chủ động đứng đây chờ chứ sợ rằng lúc đại sư tan tầm thì chúng tôi đã đi mất rồi. Đây là địa chỉ nhà tôi trên huyện thành, nếu đại sư có dịp lên huyện thành nhất định phải ghé tìm tôi đấy nhé.”
Nói đoạn Mã Trung Nguyện liền đưa một tờ giấy bên trên có một hàng địa chỉ được viết rất rõ ràng, chi tiết.
Văn Trạch Tài vội vàng tiếp nhận rồi lịch sự nói: “Bí thư Mã có lòng rồi.”
Mã Trung Nguyên xua xua tay: “Nếu cậu không chê thì hãy gọi tôi một tiếng anh Mã.”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Anh Mã!”
Mã Trung Nguyện vui vẻ cười lớn sau đó vẫy tay chào tạm biệt.
Xế chiều Văn Trạch Tài đi làm về, quả thực Mã Trung Nguyện đã đưa bà Tả lên huyện thành rồi.
Tranh thủ trước giờ cơm, bà Điền chạy sang mang cho con rể ít trà mới sao tiện thể ngồi xuống buôn bán chút chuyện phiếm.
Văn Trạch Tài nấu nước sôi, pha một bình trà để mấy mẹ con cùng thưởng thức.
Lúc chuyển chung trà tới trước mặt vợ, anh không quên nhắc khẽ: “Cẩn thận kẻo bỏng, nước nóng lắm đấy.”
Chi tiết nhỏ này tất nhiên không qua được đôi mắt cú vọ của bà Điền. Đợi con rể đi rồi, bà mới kéo con gái lại nói thầm: “Xem bộ dáng hai đứa giống y như vợ chồng son, dọn về phòng ngủ chung rồi phỏng?”
Điền Tú Phương ngượng chín mặt: “Mẹ này!”
Aha đúng rồi, bà Điền hớn ha hớn hở ra mặt: “Tốt lắm tốt lắm. Ơ cái con bé này buồn cười nhỉ, vợ chồng ngủ với nhau là chuyện bình thường, có gì đáng xấu hổ chứ, phải ngủ nhiều vào mới tốt….”
Vì quá phấn khích nên bà Điền nói hơi lớn mà Văn Trạch Tài lại chưa đi xa thế là anh đã vô tình nghe trọn vẹn câu này. Thoắt cái, sống lưng Văn Trạch Tài cứng đờ. Trời ơi, tính ra mới ngủ với vợ có một tối mà phải chạy trốn hai lần rồi đấy, thiệt tình…